Hàn thị tức giận đến mức cả người run lên, nhìn vẻ mặt thất vọng cả con trai càng cảm thấy mình khổ tâm tất cả đều bị lãng phí, nước mắt đầm đìa chảy xuống trên gương mặt già nua, vô cùng uất ức.
Võ Thuận vừa nhìn thấy mẹ khóc trong lòng cũng rất khó chịu. Nhiều năm như vậy, ba mẹ vẫn luôn vô cùng cưng chiều gã. Ngoại trừ quản lý nghiêm khắc trong việc chọn đối tượng kết hôn, những chuyện khác gần như gã muốn gì ba mẹ cũng đều đồng ý. Bây giờ gã trơ mắt nhìn mẹ bởi vì chuyện của mình mà đối đầu với Sở Từ, còn chịu thiệt lớn như vậy. Gã cảm thấy mình quá bất hiếu.
Nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản gã thất vọng với mẹ.
"Tiền tiền tiền, mẹ chỉ biết kiếm tiền. Bây giờ gây lớn chuyện như vậy, mẹ kêu con phải làm sao đây?" Võ Thuận đỏ mắt nói.
Nhìn một đám người đứng ngoài, tất cả đều đến tìm bọn họ tính sổ. Lúc này cả nhà bọn họ giống như con mồi bị người khác nhìn chằm chằm. Hơn nữa ở đây còn có mấy cô gái mặt vừa sưng vừa đỏ, trông rất nghiêm trọng, cũng không biết có thể chữa hết không. Nếu không trị hết, lương tâm của gã làm sao đây? Nhiều cô gái bị hư mặt như vậy, cả đời này của gã sẽ cảm thấy bất an.
Trong lòng Hàn thị càng thêm bối rối, từ nhỏ bà đã sống trong phòng khám này. Sau lại ba già mất đi bà thành chủ nhân của phòng khám. Nhưng mấy chục năm nay, phòng khám chưa từng xảy ra chuyện lớn như vậy. Trước kia thỉnh thoảng cũng xảy ra sự cố nhỏ, nhưng có ít nạn nhân nên dễ dàng hòa giải. Nhưng bây giờ có nhiều người như vậy, cho dù bà nói gãy lưỡi cũng không thể dễ giải thích.
Nhưng mặc dù là như thế, bà vẫn không cảm thấy kem dưỡng của mình có vấn đề gì, càng không tin một kem dưỡng đơn giản như vậy còn có công thức bí mật gì. Dù sao mình đã tìm mấy bác sĩ thâm niên nghiên cứu qua, rõ ràng đã phân tích tất cả dược liệu bên trong. Tại sao lại không giống chứ?
"Sở Từ! Là mày cố ý phải không? Những người này đều là mày thu mua đúng không? Trước đó tao còn bán kem dưỡng bình thường, nhưng từ khi mày đến phòng khám của tao một lần lại xảy ra những chuyện này, không phải mày đang phá rối sau lưng thì là ai?" Hàn thị chỉ vào mặt Sở Từ nói.
Sở Từ khẽ hừ một tiếng. Cho dù không có nàng thì kem dưỡng của Hàn thị cũng vẫn xảy ra vấn đề, chẳng qua tình huống sẽ không tập trung đông như vậy mà thôi.
Da mặt của người này thật đúng là đủ dày, đến lúc này còn muốn cắn ngược lại nàng một cái.
"Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, bản thân không có bản lĩnh còn trách tôi à?" Sở Từ liếc mắt nhìn bà một cái, khinh bỉ nói một câu lại nói tiếp: "Bà đã lợi dụng danh tiếng của xưởng Thiên Trì tôi cũng không so đo với bà. Nhưng nếu bà lại cắn người lung tung, vậy đừng trách tôi không khách sáo."
"Con nhỏ chết tiệt kia, mày còn muốn không khách sao như thế nào? Còn chê hại nhà tao chưa đủ hả?" Hàn thị tức giận.
Sở Từ không giận ngược lại cười: "Chính bà làm sai, lại còn muốn đẩy chuyện này lên đầu người khác. Chẳng lẽ bà cảm thấy tất cả mọi người đều tránh bà, nhường bà giống con trai bà sao? Hơn nữa bà nhìn thái độ của mình đi, dường như còn không biết hối cải. Chẳng lẽ bà cảm thấy kem giả của bà còn có thể tiếp tục bán nữa sao?"
Hàn thị trừng to mắt, đặc biệt nghe được hai chữ 'kem giả' lập tức giống như con chó điên: "Con chó cái, mày chỉ ghen tỵ tao bán kem dưỡng đắt hàng hơn mày thôi. Kem dưỡng của tao không sao, tại sao không thể bán tiếp? Mày chờ cho tao, Cục Y tế rất nhanh sẽ điều tra ra. Đến lúc đó tao nhất định sẽ làm cho mày đẹp mặt!"
Sở Từ cười cười, nhưng mấy giây sau đó ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, trực tiếp bước ra ngoài đi đến trước tủ đựng kem dưỡng. Nàng cầm lấy cái ghế bên cạnh trực tiếp đập về phía tủ kem dưỡng kia, lập tức đống hộp đổ ầm ầm, toàn bộ rớt xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.