Ba Võ vừa thấy con trai út đến lập tức ngồi phịch xuống băng ghế bên cạnh, thở dài một hơi, nói với vẻ đau khổ: "Con à, phòng khám của mẹ con chỉ sợ là phải đóng cửa... Con nhìn người bên ngoài mà xem, một đám giống như muốn nuốt chúng ta. Nếu hôm nay chúng ta không cho bọn họ một lời giải thích, chỉ sợ cả nhà chúng ta không thể quay về!"
Võ Thuận vừa nghe lập tức sợ hãi. Tại sao có thể như vậy chứ? Phòng khám này của mẹ vẫn luôn kinh doanh rất tốt. Tại sao đột nhiên xảy ra sự cố?
"Ba nói chi tiết cho con biết đi." Võ Thuận vội vàng nói.
Từ sau khi gã gãy răng cửa thì vẫn luôn ở trong nhà. Dù sao vừa ra khỏi nhà khó tránh khỏi phải nói chuyện với người khác. Đặc biệt là mở miệng ra lại là một hố đen, thật đáng xấu hổ! Hơn nữa, khi nói chuyện còn lọt gió, người khác vừa nghe chỉ biết cười.
Lấy Phúc Nhạc Nhạc làm ví dụ, ngay từ đầu còn đến thăm gã. Nhưng sau một lần cũng không đến nữa. Gã cũng không phải thằng ngốc, có thể nhìn ra Phúc Nhạc Nhạc có lẽ đã không còn thích gã.
Trước kia trong lòng gã ước gì Phúc Nhạc Nhạc không thích gã. Nhưng bây giờ thật sự không thích thì trong lòng gã lại không quá thoải mái. Dù sao lý do không thích này... thật sự làm cho gã mất mặt.
"Đồng chí Võ Thuận! Nếu anh đã muốn biết như vậy, vậy không bằng để tôi nói cho anh biết?" Sở Từ tiến lên một bước và lên tiếng.
Võ Thuận sửng sốt quay đầu nhìn nàng đứng trước cửa, trong nháy mắt hơi hoảng hốt, chỉ cảm thấy hơi chói mắt. Bởi vì bên ngoài quá sáng nên gã không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Sở Từ, chỉ cảm thấy hơi mờ nhạt. Nhưng không thể giải thích được có một dự cảm không tốt.
Nhưng mỗi lần gã nhìn thấy Sở Từ gần như đều giống nhau, không có lần nào xảy ra chuyện tốt. Gã cảm thấy mình nhất định không hợp mạng với Sở Từ, nên giữa hai người mới sẽ xuất hiện nhiều chuyện không quá hài lòng như vậy.
"Em gái, sao em sũng đến đây?" Võ Thuận lại nói, nói xong không khỏi đỏ mắt cắn môi mình.
Chỉ nghĩ đến Sở Từ đã đánh gãy răng mình thì trong lòng lại nhịn không được đau khổ.
"Chuyện này tôi cũng không thể không đến." Sở Từ khịt mũi cười: "Xưởng Thiên Trì hợp tác với phòng khám Di Khang của nhà anh, tôi đã nói hủy hợp tác trước mặt anh, đúng không?"
Võ Thuận gật đầu.
"Lúc đó tôi nói rất rõ ràng, từ nay về sau dược phẩm của Sở Từ tôi bất luận là bán cho ai cũng tuyệt đối sẽ không bán cho phòng khám của mấy người. Mấy người cũng nên kết thúc sảng khoái. Chẳng qua không được mấy ngày thì tự mình bào chế ra thuốc giả. Nếu không phải người khác nói cho tôi biết thì tôi cũng không biết được chuyện này..."
"Theo lý thuyết, hộp đóng gói khác nhau, tên cũng thêm một chữ thì không có liên quan gì đến xưởng Thiên Trì của tôi. Nhưng lúc chị dâu của anh bán hàng cho khách luôn miệng lấy kem của xưởng Thiên Trì của tôi ra nói chuyện, còn nói cho mọi người biết là công thức giống nhau. Vì chuyện này, mấy ngày hôm trước tôi đã đặc biệt đến đây một chuyến, trước mặt chị dâu của anh và mấy người khách tự mình chứng minh đồ của xưởng Thiên Trì của tôi là thứ người khác không thể làm giả được. Nhưng tôi vốn dĩ cho rằng mấy người sẽ biết chừng mực, lại không ngờ vẫn tiếp tục bán kem giả."
"Bây giờ lại xảy ra chuyện này, xưởng Thiên Trì của tôi cũng không thể gánh tội thay cho mấy người." Sở Từ nói tiếp.
Giọng của nàng vang dội, âm thanh vừa đủ có thể truyền đến những người đứng bên ngoài cửa, bảo đảm mọi người nghe được rõ ràng.
Không biết người nào đứng bên ngoài nói một câu: "Nè, cô không phải bà chủ của Phúc Duyên Đài à? Tại sao lại có liên quan đến xưởng Thiên Trì nữa?"
"Cám ơn sự quan tâm của mọi người! Hôm nay ở trước mặt mọi người, đúng lúc tôi cũng muốn nói mấy câu. Phúc Duyên Đài là của tôi, xưởng Thiên Trì cũng vẫn là của tôi. Nhưng mọi người cứ yên tâm, kem dưỡng trắng da mặt không phải do một thiếu nữ như tôi nghiên cứu bào chế ra, mà là một bác sĩ cao nhân tặng cho tôi phương thuốc cổ truyền. Phương thuốc đã trải qua rất nhiều bác sĩ thâm niên kiểm chứng. Sau khi bảo đảm hiệu quả và độ an toàn, lúc này mới làm ra thành phẩm bán cho mọi người. Cho nên mọi người cứ việc yên tâm sử dụng."