Lời nói của Sở Từ xem như ổn định tâm tình của gia đình này. Chủ nhiệm Vương kêu người mang một hộp kem dưỡng đến nhờ y tá giúp thoa nhẹ nhàng lên mặt.
Mùi hương thoang thoảng rất thơm, làm cho cơn tức giận nặng nề ban đầu lúc này trở nên mát hơn. Mặt bệnh nhân sưng đỏ lên, ngón tay chạm nhẹ vào dường như có thể bị trầy xước bất cứ lúc nào, làm cho người ta không nhịn được đau lòng theo.
Nhìn dáng vẻ của ba mẹ là biết cô gái này nhất định không xấu, thậm chí có thể vô cùng xinh đẹp. Bây giờ thì đỏ thành đầu heo.
"Con cảm thấy thế nào?" Sau khi thoa kem xong, người mẹ quan tâm hỏi.
Cô gái hơi sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn nói: "Con cảm thấy hơi lạnh, dường như... không còn ngứa nữa, thoải mái hơn rất nhiều."
Hai người ba mẹ vừa nghe lời này lập tức vui vẻ nhướng mày nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Nếu như bởi là vì gương mặt mà hủy cả đời, con kêu ba mẹ phải sống như thế nào?"
Thật ra bọn họ vốn dĩ cũng không dám dùng loại kem dưỡng trắng da mặt này. Mặc dù có hàng thật và hàng giả, nhưng dù sao vừa mới xảy ra chuyện, ai cũng không dám đảm bảo hàng thật này hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là bác sĩ làm ngựa chết thành ngựa sống. Dù sao mặt đã như vậy, thử một lần cũng không sao, cũng không thể để cho bác sĩ kê thuốc lung tung.
Hai mẹ con than khóc một hồi. Còn chủ nhiệm Vương cũng đi nói chuyện với lãnh đạo.
Sau hai tiếng, cấp trên cũng đã phái người đến phòng khám Di Khang kiểm tra. Nhưng trong khoảng thời gian này có rất nhiều cô gái đến bệnh viện khám.
Nói ra cũng kỳ lạ, phòng khám Di Khang đã bán kem dưỡng này hơn một tuần rồi. Mặc dù trước đó thỉnh thoảng có người nổi mẫn đỏ. Nhưng số lượng ít, mọi người cũng không coi trọng. Nhưng bây giờ cùng lúc có nhiều người đến khám bệnh, giống như dùng loại kem này cùng một lúc. Nhưng mọi người suy nghĩ kỹ lại, mặc dù phòng khám Di Khang đã bán kem dưỡng hơn một tuần. Nhưng nó chỉ bán chạy 2-3 ngày đầu, điểm bán hàng đều tập trung trong một gian đoạn. Lúc này mới xảy ra vấn đề nhiều cũng là đương nhiên.
Trong lúc nhất thời, khoa da liễu của bệnh viện kín chỗ. Trên bảng thông báo của khoa da liễu đã có người dán thông báo đặc biệt lên.
Trên giấy thông báo viết rõ ràng, mọi người bị nổi mẩn ngứa đều do kem dưỡng giả kia, không liên quan gì đến kem dưỡng trắng da mặt thật. Hơn nữa loại kem dưỡng thật này còn có tác dụng trị liệu. Ngoài ra, Sở Từ còn đặc biệt liên hệ với nhân viên bệnh viện, nhờ người ta viết ra đặc điểm của kem dưỡng thật: chìm trong nước, mùi hương nhẹ nhàng. Sau khi thoa mùi hương kéo dài. Dưới tình huống đốt lửa ít có mùi dầu, khi đốt không có khói đen. Khi gặp nhiệt độ nóng mùi hương nồng hơn, đốt lên không có mùi bụi đất.
Có chữ viết có tranh minh họa. Mặc dù là người không biết chữ cũng có thể hiểu được điều này.
Sở Từ sở dĩ đến bệnh viện trước là vì những người có vấn đề trên mặt này nhất định sẽ đến. Nàng đầu tiên có thể minh oan cho kem dưỡng da của mình, miễn cho sau này tiếp tục bị người hiểu lầm.
Không thể không nói Sở Từ làm điều này có hiệu quả rất tốt. Vốn dĩ chủ nhiệm Vương còn muốn tạm thời không bán kem dưỡng này nữa. Nhưng bây giờ chẳng những không thể cất xuống, thậm chí còn phải đặt hàng thêm. Trong lòng quả thực rất hỗn loạn, càng cảm thấy chuyện này chính là âm mưu của Sở Từ.
Mặc dù là âm mưu, chỉ cần đồ của nàng tốt thì ông ta cũng không phản đối.
Hiện tại những người bị nổi mẫn ngứa đã đến bệnh viện điều trị, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại người nhà của mấy cô đi đòi công lý. Đặc biệt là sau khi biết phòng khám Di Khang vẫn tiếp tục bán hàng giả sau khi bị xưởng Thiên Trì cảnh cáo. Một đám càng hung dữ hơn, dường như phong tỏa con hẻm vào phòng khám Di Khang.
Tuồng hát náo nhiệt như vậy Sở Từ tự nhiên không có khả năng bỏ qua. Nhưng nàng chỉ xuất hiện sau khi người của Cục Y tế đến.