Tình hình của Thôi Hương Như cũng không quá nghiêm trọng, sau khi ở trong bệnh viện ba ngày tinh thần cả người đã gần như hồi phục. Lúc này mới thu xếp xuất viện.
Mặc dù mấy ngày nay Sở Từ đều đích thân ở bệnh viện chăm sóc cô, nhưng bên quán ăn cũng không ngừng hoạt động. Bên đó lại có Tần Trường Tố trông, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên Thôi Hương Như đến quán ăn này, vốn dĩ nghĩ rằng chỉ quán nhỏ quy mô bình thường. Nhưng vừa vào cửa lại phát hiện Phúc Duyên Đài này còn tốt hơn những gì cô tưởng tượng.
"A Từ, quán ăn của em kinh doanh thật tốt!" Thôi Hương Như khen ngợi từ đáy lòng một câu, nói xong đổi giọng cười nói: "Nhưng ba ngày qua chị đã nghĩ rất nhiều. Mặc dù quản lý xưởng thuốc của em có thể làm cho chị kiếm rất nhiều tiền. Nhưng dù sao chị bám vào quan hệ với em, chị cảm thấy có lỗi khi lấy không tiền của em..."
Sở Từ híp mắt, không hiểu ý của chị là gì. Theo nàng, Thôi Hương Như nếu là chị của nàng, nàng sẵn sàng tình nguyện giúp đỡ và nuôi chị, cũng giống như Sở Đường, cũng không nghĩ đến sẽ yêu cầu chị làm điều gì.
"Chị biết là em đối xử tốt với chị. Nhưng chị không thể dựa vào em cả đời." Thôi Hương Như lại nói tiếp.
Cô suy nghĩ rất rõ ràng đời này của mình có lẽ đều sẽ không tái giá. Mặc dù mấy tháng nay đã tiết kiệm được một số tiền, cộng thêm số tiền trước đó ly hơn cũng chỉ khoảng 1340 đồng. Số tiền này cũng không ít, thậm chí còn nhiều hơn tiền tiết kiệm của nhiều người. Nhưng lại không thể dùng cả đời.
Cô không thể xem sự quan tâm của Sở Từ dành cho mình là chuyện đương nhiên. Nếu là mấy năm cũng không sao, nhưng mấy chục năm thì sao? Ở bên nàng ăn uống miễn phí? Cô tự hỏi da mặt mình có dày như vậy không.
"Vậy chị muốn làm gì?" Sở Từ kiên nhẫn hỏi.
"Chị đã nghĩ về điều này, một mình chị ở nhà trồng trọt cũng không thích hợp. Trong nhà không có lao động khác, chỉ có thể miễn cưỡng nuôi sống bản thân. Hơn nữa tiếp tục sống ở thôn Thiên Trì cũng không phải cách. Chi bằng làm buôn bán giống như em. Nhưng chị không có sở trường gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ biết là chút việc may vá, có máy may cũng có thể làm mấy bộ quần áo. Cho nên chị nghĩ mở một cửa hàng quần áo nhỏ." Thôi Hương Như cuối cùng quyết định nói.
Sở Từ nghe nói như thế ngược lại cũng hơi ngạc nhiên. Dù sao với tính tình này của Thôi Hương Như cũng không phải người dám làm chủ.
Phố lớn hẻm nhỏ ở huyện này có bán rất nhiều quần áo. Nhưng kiểu dáng cũng chỉ có mấy kiểu đó thôi nên việc buôn bán cũng không khả quan lắm, lấy cửa hàng của bà Vương kế bên làm ví dụ, số tiền kiếm được cũng chỉ đủ cho hai vợ chồng già miễn cưỡng chi tiêu.
Tất nhiên, thẩm mỹ của hai vợ chồng già kia dù sao cũng hơi cổ hủ. Thôi Hương Như may vá khéo tay, trước đây nàng còn nói một số cách may trong không gian cho chị. Chị là người khéo léo. Nếu làm chăm chỉ, không chừng thật sự có thể kinh doanh tốt hơn bà Vương.
"Được thôi, bà Vương kế bên đã lớn tuổi, trước đó đã nói sắp làm không nổi, có lẽ qua mấy tháng nữa sẽ ngừng kinh doanh về hưu. Nếu chị thật sự muốn mở cửa hàng quần áo, không bằng bây giờ đến cửa hàng của bà học việc làm quen hoạt động kinh doanh của cửa hàng quần áo. Sau này bà Vương nghỉ việc thì chị tiếp quản." Sở Từ trực tiếp nghĩ ra một lối thoát cho chị.
Bà Vương này làm người không tệ, tay nghề cũng rất tốt. Nếu Thôi Hương Như theo bà học việc nhất định có thể học được rất nhiều kinh nghiệm thực tế. Điều quan trọng nhất là cửa hàng quần áo may sẵn, tương lai chỉ cần thêm ý kiến của mình là được. Hơn nữa cách của Phúc Duyên Đài của nàng rất gần, bình thường có thể chăm sóc lẫn nhau.
Thôi Hương Như cũng không ngờ Sở Từ lại dễ dàng gật đầu như vậy, đột nhiên đôi mắt sáng lên: "Thật sao? Vậy thì khi nào chị đến tìm bà Vương thì thích hợp? Không biết bà thích cái gì, chị phải biểu hiện tốt một chút làm cho bà thích mới được."