Sở Từ nhẹ nhàng gật đầu xem như đồng ý lời nói của Tôn Bách Linh. Dù sao tất cả những gì nàng muốn chính là làm cho Hoàng Kiến Dân cả đời không thể ngóc đầu lên được, làm cho dì Hoàng cả đời không có được thứ mình muốn, như thế cũng đủ rồi.
Nhưng nếu hôm nay Tôn Bách Linh không chủ động giúp đỡ, vô luận như thế nào nàng cũng sẽ làm cho nhà họ Hoàng tan nhà nát cửa.
Khi ba Từ vội vàng chạy đến thì Tôn Bách Linh và Sở Từ đã nói chuyện xong. Ngay khi Sở Từ mở miệng đã yêu cầu ba Từ đến một khách sạn nhỏ đặt phòng cho Tôn Bách Linh ở lại một đêm. Ngoại chuyện này ra, nàng cũng không thèm nói nửa câu với ba Từ.
Tôn Bách Linh đang rất bận tâm, bây giờ trong đầu đều nghĩ đến chuyện nhận con nuôi. Nhưng cũng may trước đó cô ta đã nghe người bên nhà mẹ nói qua, trong nhà có vợ của anh họ hàng xa khó sinh mà chết để lại ba đứa con, đều là con trai, nhỏ nhất mới thấy tháng. Mà anh họ kia lại chuẩn bị cưới vợ mới, nhưng cô dâu cảm thấy trong nhà nhiều con sợ nghèo không chịu gả. Gia đình anh họ đã nghĩ muốn tặng con cho người khác nuôi...
Bình thường người cho con sẽ viết giấy cam kết. Sau này nhất định sẽ không đến nhận con. Mặc dù đứa trẻ nuôi không tốt mà chết non thì đối phương cũng không có tư cách đến nhà gây chuyện.
Tôn Bách Linh thở dài, trong lòng giống như bị một tảng đá to đè, cũng không đồng ý ở lại huyện một đêm. Cô ta lại ngồi chiếc máy kéo về thị trấn, nói chuyện với mấy anh chị suốt đêm.
* * *
Lúc này trong phòng bệnh im lặng.
Sở Từ chăm sóc Thôi Hương Như, ở bên ngoài nhìn qua giống bình thường, lửa giận trong lòng dường như hoàn toàn bị dập tắt. Nhưng mà trong lòng, nàng sẽ không bỏ qua ai trong bốn người phụ nữ gia đình Võ Thuận.
Lúc Thôi Hương Như tỉnh lại đã là ngày hôm sau, vừa mở mắt nhìn thấy Sở Từ lập tức đôi mắt đỏ lên: "A Từ, chị lại gây rắc rối cho em..."
"Gây rắc rối gì? Chị là chị của em, người nhà thân thiết nhất của em chỉ có chị và Tiểu Đường. Em dĩ nhiên làm tất cả những chuyện có thể vì chị. Nhưng lần sau chị không thể làm như vậy nữa. Trời cũng không sập, có đáng giá đi tìm cái chết vì loại chuyện này hay không? Chị bị uất ức tại sao không thể nói với em trước? Chị cứ như vậy xác định em không có cách làm chủ cho chị à?" Sở Từ hơi tức giận nói.
Ngay từ đầu, nàng chỉ xem Thôi Hương Như như ân nhân của nguyên thân. Nhưng sau khi sống chung lâu như vậy, Thôi Hương Như lại hết lòng muốn tốt cho nàng. Trong lòng nàng tự nhiên cũng đã xem Thôi Hương Như như người một nhà.
Đã là người một nhà, nàng có thể trơ mắt nhìn chị chịu uất ức mà mặc kệ sao?
Thôi Hương Như vừa nghe những lời này khóc hu hu. Những vết bầm tím trên mặt trở nên rõ ràng.
"Đừng khóc, chờ chị khỏe lại chúng ta đi đòi lại công bằng!" Sở Từ nghiến răng nói. Nhưng ở trước mặt Thôi Hương Như cũng đành cố gắng kiềm chế, không làm cho chị nhìn thấy sát khí nồng đậm của mình.
"A Từ, chị thật sự không muốn sống nữa... Lần này em giúp chị, nhưng lần sau thì sao... Chị không làm cái gì đã bị người khác gọi là hồ ly tinh. Tương lai cả đời cũng không rửa sạch nước bẩn này..." Thôi Hương Như không ngừng rơi nước mắt, khóc kể với Sở Từ.
Sở Từ vốn dĩ không muốn nhìn thấy phụ nữ khóc, càng không muốn nhìn thấy Thôi Hương Như khóc. Cho nên lúc này nhìn chị như vậy tức giận đến mức nói không nên lời. Một lát sau mới nói: "Chị Hương Như, sau này chị đừng về thôn nữa, cứ sống ở huyện với em. Tương lai em nuôi chị cả đời cũng được. Về phần Võ Thuận kia, em sẽ bắt về cho chị đánh một trận, đánh đến anh ta gãy răng rơi đầy đất nhìn xem anh ta còn dám dây dưa với chị không. Nếu lại có con ruồi bọ nào bay quanh chị, chị hét to một tiếng, bà đây sẽ xử bọn họ đi!"
Sau đó nàng còn không cắt lưỡi mụ phù thủy khi dễ người của nàng sao? Chuyện này không thể để yên như vậy.