Vừa đến bệnh viện, Sở Từ đã nhanh chóng tìm được phòng bệnh của Thôi Hương Như. Nàng vừa chuẩn bị bước vào phòng lại phát hiện Thẩm Dạng đang ngồi trên băng ghế bên ngoài. Y híp mắt, hơi mệt mỏi.
"Anh Thẩm, tại sao anh lại ở chỗ này?" Trước khi Sở Từ vào khu điều dưỡng đã hỏi y tá về tình hình của Thôi Hương Như trước. Sau khi biết chị đã qua cơn nguy kịch, lúc này mới yên tâm một chút.
"Em đã đến rồi à?" Thẩm Dạng mở mắt ra nhìn nói một câu, sau đó mặc áo khoác của mình vào: "Em đã đến thì anh không ở lại nữa. Người phụ nữ bên trong hiện tại đang yếu, truyền nước mấy ngày bổ sung sẽ không sao."
Biểu cảm của Thẩm Dạng rất phấn khích. Lúc nhắc đến Thôi Hương Như sắc mặt hơi phức tạp, càng làm cho Sở Từ hơi nghi ngờ.
"Là anh đưa chị Hương Như đến đây à?" Sở Từ đoán nói.
Tôn Bách Linh ở bên cạnh thở hồng hộc nói: "Cũng không phải sao, ít nhiều cũng nhờ anh Thẩm phát hiện đúng lúc. Lúc này mới ôm người lên xe đưa đến đây. Lúc ấy trời đã tối. Nếu như không có anh ấy chỉ sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện."
Sở Từ vừa nghe chuẩn bị nói lời cảm ơn. Nhưng Thẩm Dạng lại phất tay nói: "Được rồi, chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi. Em đi vào thăm đi, hôm khác anh lại qua đây. Nếu em thật sự muốn cám ơn anh, đến lúc đó làm cho anh mấy món ngon là được. Bây giờ anh còn việc phải làm, đi trước đây."
Y nói xong cũng không chờ Sở Từ nói cái gì đã chạy đi. Sở Từ không biết được Thẩm Dạng đã nhẫn nại đến cực hạn rồi.
Sau khi chạy lên núi, đầu tiên là y móc họng cho Thôi Hương Như nôn ói, tiếp theo lập tức chạy đến huyện. Mặc dù sau khi đến bệnh viện đã đặc biệt rửa tay sạch sẽ nhưng vẫn còn mùi lạ, cổ tay áo cũng bị dính dơ rất nhiều. Lúc ôm Thôi Hương Như lên xe trước ngực còn bị ói ra dính một mảng, qua mấy tiếng dường như đã lên men. Cho dù y ngừng thở cũng có thể cảm giác mùi hương kia làm cho y đau đầu.
Bây giờ Sở Từ đã đến đây, quả thật như cứu mạng y. Bây giờ không trở về tắm rửa sạch sẽ và thay bộ quần áo khác thì đợi đến khi nào?
Thẩm Dạng vừa đi, Sở Từ mở cửa phòng bệnh ra nhìn, phát hiện Thôi Hương Như đang ngủ say. Sắc mặt của chị tái nhợt không còn chút máu, Sở Từ nhìn càng đau lòng.
Tôn Bách Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn sống là tốt rồi. Nếu như đã chết thì không biết món nợ này nên trả như thế nào.
"Em là người nhà của bệnh nhân hả? Chờ bệnh nhân tỉnh lại phải khuyên nhủ cho tốt. Dù đau khổ thế nào cũng không thể tìm cái chết. Mặc dù chồng của cô ấy là mặt người dạ thú không phải người tốt. Nhưng cùng lắm thì ly hôn sống một mình cũng được, làm gì phải hành hạ thân thể của mình chứ?" Y tá hầm hừ trong lòng, bất bình nói thay người phụ nữ nằm trên giường.
Sở Từ hơi sửng sốt. Chồng? Ai vậy? Chẳng lẽ chỉ là... Thẩm Dạng?
"Súc ruột hơn ba tiếng, may mắn bình thường sức khỏe của cô ấy rất tốt. Nếu không sao có thể chịu đựng nổi chứ? Haizz, tôi vừa thấy người đàn ông kia của cô ấy đã biết nhất định không phải người tốt, ngoại hình đẹp trai thì có ích lợi gì. Người không thành thật, gả cho người như vậy quả thật là xui tám đời..." Y tá lại than thở một tiếng.
Sở Từ khó hiểu hỏi: "Cô đang nói chính là người đàn ông vừa mới đi à? Anh ta không phải chồng của chị tôi, là cô hiểu lầm."
Y tá nhìn nàng lại không tin tưởng, nghĩ có lẽ là cô bé này tức giận anh rể nên cố ý không nhận, lập tức lòng đồng tình càng nặng nề hơn. Sau khi đổi chai nước cho Thôi Hương Như thở dài đi ra ngoài.
Giải thích một hồi cũng không rõ ràng, Sở Từ cũng không thể ngăn cản y tá người ta không cho đi. Nàng nhìn thấy trong phòng bệnh đơn không còn ai nên hỏi Tôn Bách Linh: "Chuyện xảy ra hôm nay mặc kệ nói như thế nào tôi cũng cám ơn chị, chị Bách Linh. Nếu không phải chị đến nói cho tôi biết, lỡ như chị Hương Như của tôi không còn tôi cũng không biết... Nhưng, bây giờ chị có thể nói sự thật với tôi không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"