Editor: demcodon
Trong đầu Sở Từ ong một tiếng, quả thực là ngạc nhiên và bị dọa đả kích nặng. Nhưng đồng thời lại có cảm giác hơi kỳ quái, cũng có vài phần bội phục với tâm ý của hắn như vậy. Nhưng dù sao cũng rơi trên người mình, đồng thời lại có vài phần rối rắm.
"Cháu, cháu... cháu muốn đến ở rể nhà Sở Từ? Tương lai... tương lai sinh con đứa nhỏ cũng theo họ mẹ?" Một trưởng bối mở to hai mắt nhìn, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Nếu Sở Từ là người đẹp bọn họ không chừng sẽ cảm thấy Từ Vân Liệt vì sắc đẹp nên đầu óc choáng váng. Nhưng hiển nhiên Sở Từ không phải. Bởi vậy lời này có vẻ quá mức chân thành, chân thành làm cho bọn họ mê muội, hơn nữa khó có thể chấp nhận.
Nhưng Từ Vân Liệt ở trong lòng bọn họ cũng thật sự là một người bướng bỉnh và có trách nhiệm như vậy. Chỉ cần chuyện đó hắn cho là đúng, từ trước đến nay đều là một cây cứng đầu cho đến chết.
"Em ấy ra lễ tiền, nhà họ Từ phải nhận." Từ Vân Liệt mở miệng nói.
Tất nhiên, hắn biết bản thân không hoàn toàn là vì đền bù. Nhưng có một số lời không cần phải nói, trong lòng hắn tự hiểu rõ là được.
"Các người xem, hắn tự mình thừa nhận! Chính là có một chân với Sở Từ!" Vương thị như là bắt được nhược điểm, vội vàng nói.
Nhưng mà mọi người lại đều sôi nổi thở dài.
Sau khi Từ Vân Liệt thản nhiên nói ra, hơn nữa danh dự của hắn lúc trước. Ngược lại còn làm cho người ta bội phục hắn.
Phụ nữ trong thôn mặc dù thích nói bậy nói bạ sau lưng. Nhưng khi họ đề cập đến chuyện của Sở Từ và Từ Nhị cũng là hơi cảm khái. Dù sao mọi người đều biết lúc trước khi Từ Nhị được nâng vào trong nhà Sở Từ thì tình huống thế nào.
Một người đã sắp chết làm gì có năng lực lựa chọn? Lúc ấy cũng có gia đình muốn ra tay, nhưng thật sự là tiếc tiền và đồ ăn. Nếu không phải có Sở Từ, thì Từ Nhị bây giờ không chừng đã chết.
Nhà họ Từ xác thật thiếu Sở Từ một cái mạng và một người đàn ông. Từ Vân Liệt thật sự muốn đền bù cũng không phải không thể nào nói nổi... Chỉ là, mặc dù Từ Nhị và Sở Từ không xảy ra chuyện gì. Nhưng làm anh trai muốn bảo vệ em dâu trên danh nghĩa cũng không tốt lắm...
"Dì Sở, chuyện bên thôn bắc này của chúng tôi còn không cần dì phải quan tâm. Hơn nửa đêm hai vợ chồng hai người cũng không nên không biết kiêng dè như vậy. Nếu nhà ai mất đồ, đến lúc đó đừng trách chúng tôi hoài nghi đến trên đầu dì." Một người trong đó nói.
Giữa Từ Vân Liệt và Sở Từ có kỳ quái, nhưng Vương thị này cũng không phải người sạch sẽ. Ban ngày mới ầm ĩ một hồi, mấy hộ gia đình gần đây ai không biết? Bây giờ lại giả bộ trưởng bối đến hất chén nước bẩn khắp nơi? Xem mọi người đều là kẻ ngu hả?
Vương thị nghẹn trong miệng, nhưng bà đã tốn nhiều công sức như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ người khác khoan dung với Sở Từ và Từ Vân Liệt. Nhất thời há miệng nói: "Cậu nói thật dễ nghe, nói cái gì chịu trách nhiệm đền bồi cho Sở Từ một người chồng. Tôi thấy chính là hai annh em tụi bây làm bậy, không chừng ba người đã sớm ngủ chung trên một cái giường..."
"Rầm!"
Lời nói vừa dứt thì Vương thị đột nhiên bay ra ngoài trước mắt mọi người.
Chỉ nhìn thấy trên người Sở Từ dường như tỏa ra ngọn lửa, hơi thở mãnh liệt. Một đá kia cũng không biết dùng bao nhiêu sức lực. Tiếp theo còn chưa tính xong, nàng trực tiếp xông về phía Vương thị, cả người đè trên người bà, hai bàn tay khỏi động vả bốp bốp.
"Bà nội mẹ nó, cho miệng bà phun đầy phân! Hôm nay tôi không thể không giết chết bà!" Thái độ của Sở Từ thật dọa người, mới hai cái tát đã làm cho mặt Vương thị sưng đỏ.
Mọi người nhìn thấy vội vàng tiến lên kéo ra. Nhưng Sở Từ đè nặng Vương thị không chịu đứng dậy, 70 ký cũng không tính nhẹ, thật sự làm cho mọi người hơi cố sức.
"Sở Từ! Sở Từ, đây chính là mợ cháu, cũng không thể làm như vậy..." Trong đám người kêu loạn, cũng không biết là ai khuyên một câu.
"Mợ? Mợ có thể nói ra loại lời vô liêm sỉ như vậy không cần cũng được. Đúng lúc cậu tôi còn trẻ, bóp chết lại đổi một người còn kịp!" Sở Từ nói xong duỗi tay ra, năm đầu ngón tay cào về phía mặt Vương thị thật mạnh. Trong chớp mắt cảm thấy da thịt biến thành máu me, khóe miệng nhếch lên cười giễu cợt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vương thị như muốn móc linh hồn của bà.