Editor: demcodon
Vương thị cũng hơi chột dạ, mà Sở Thắng Lợi ở bên cạnh căn bản không thể nói rõ. Ông là một người đàn ông không thể tranh cãi với người khác, vẫn là để đàn bà nhà mình nói sẽ tốt hơn.
Nhưng trong lòng cũng hơi lo lắng, dù sao chỗ dựa của Từ Vân Liệt là quân đội. Bây giờ ép buộc hắn, tương lai nếu như bị cấp trên ghi hận sẽ không tốt lắm. Nhưng mà việc này đã xảy ra, ông cũng không thể ngăn cản. Bây giờ đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, kiên trì cũng phải đem chuyện này giải thích rõ ràng với mọi người mới được. Bằng không quay đầu lại người bên thôn bắc này còn không đến nhà bọn họ gây chuyện sao?
"Anh Từ mấy ngày nay vẫn giúp xây nhà, trong nhà tôi có cái gì anh ấy tất nhiên biết rõ ràng!" Sở Từ cười mỉa một tiếng nói.
Đừng nói là Từ Vân Liệt, cho dù là người khác trong thôn cũng có rất nhiều người vừa xem nhà nàng đã hiểu ngay. Hai cái rương đồ mà thôi, cũng không xem như đồ vật quý giá, là ở dưới mí mắt mọi người nâng vào cửa!
Lúc ấy Trương Quế Vân lo lắng Sở Từ có quên cái gì để lại nhà họ Trương. Cho nên đặc biệt kêu nàng xốc lên nhìn. Sở Từ vì làm cho Trương Quế Vân an tâm, trước mặt mọi người làm theo. Cho nên nàng nói như vậy một chút cũng không ngạc nhiên.
"Nó nói chuyện này thật sự đúng vậy. Đồ dùng hằng ngày trong rương của Sở Từ ít đến đáng thương, đèn cũng chỉ có một cái. Lúc ấy tôi còn nói đèn dầu này rất hại mắt, chờ khi nào thôn chúng ta có thể truyền điện thì tốt rồi!" Chú Trương Ngũ vừa tới đã nghe được lời Sở Từ nói, lập tức mở miệng nói.
Câu này Vương thị hơi cáu giận, ấp úng một hồi lại nói: "Sở Từ, bây giờ mày nói cái gì cũng đươc. Dù sao chân tướng mọi chuyện mọi người cũng không nhìn thấy! Mặc kệ nói như thế nào, tao cũng không tin mày và Từ Vân Liệt không có quan hệ gì! Hơn nữa những lời mày nói căn bản là nói không thông. Mọi người đều cẩn thận nghĩ lại, Tiểu Từ này cũng có nhà của mình phải không? Hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, nó không ở trong ổ chăn ở nhà tại sao phải chạy đến đống cỏ khô gần nhà Sở Từ? Tại sao cố tình chú ý tới động tĩnh trong sân nhà mày!" Vương thị lại nói.
Việc này thật là không dễ giải thích.
Trước cửa yên tĩnh một hồi, sắc mặt Từ Vân Liệt tối đen vô cùng âm u, đôi mắt vẫn luôn chú ý mọi người nói chuyện. Tất cả mọi người cho rằng hắn không theo kịp lời mọi người nói, lại không nghĩ rằng đang lúc Sở Từ muốn mở miệng thì hắn lại nói: "Lúc tôi không có ở nhà, em hai của tôi bị bán cho Sở Từ. Nhưng khi tôi trở về thì phát hiện Sở Từ chỉ vì giải cứu em hai của tôi. Cho nên hy sinh thanh danh của mình, trở thành vợ chồng trên danh nghĩa với nó..."
Mọi người sửng sốt, không biết Từ Vân Liệt muốn nói gì.
"Thím Quế Vân và Thôi Hương Như có thể làm chứng. Từ khi hai người bọn họ thành một đôi cũng chưa từng ngủ qua đêm bên nhau. Bọn họ cũng không làm giấy chứng nhận kết hơn, không làm qua tiệc rượu. Cho nên theo lý thuyết, em hai của tôi và Sở Từ căn bản không tính là vợ chồng. Mà khi tôi về đến đã dẫn theo em hai về nhà. Mặc dù đền bù cho Sở Từ 200 đồng. Nhưng em ấy bị em hai của tôi hủy hoại cả đời, đây là sự thật không thể chối cãi."
"Nhà họ Từ thiếu Sở Từ một người ở rể. Cho nên tôi có lòng muốn đền bù cho em ấy một người. Nhưng tuổi em ấy còn nhỏ, tính cách cũng thẳng thắn, không hiểu được những khúc mắc trong lòng tôi. Tôi cũng vẫn chưa nói rõ với em ấy." Vẻ mặt Từ Vân Liệt nghiêm túc nói tiếp: "Từ Vân Liệt tôi làm việc từ trước đến nay đều là đội trời đạp đất, đã có lòng muốn đền bù cho em ấy một người đàn ông ở rể sẽ không có đạo lý tiếp tục ở nhà họ Từ. Cho nên tùy tiện tìm một chỗ qua đêm. Tương lai nếu em ấy để ý tôi, Từ Vân Liệt tôi máu chảy đầu rơi. Nếu chướng mắt, tôi đây sẽ bảo vệ em ấy từ xa cả đời này, bù đáp cho lỗi lầm em hai của tôi, cũng như đền bù nhân tình nhà họ Từ tôi thiếu!"
Những lời Từ Vân Liệt nói rất giống như lời thề. Mọi người nghe được nhịn không được đều ngẩn ra. Sau khi nghe hiểu ý của hắn mọi người mới giật mình sợ hãi.