Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy







Diễn đàn » Truyện Ngôn Tình Đang Edit/Sáng Tác » Truyện Xuyên Không
Múi giờ = Giờ VN (UTC+7)

Vợ quân nhân đừng xằng bậy
[Xuyên không - Không gian] Vợ quân nhân đừng xằng bậy - Niên Tiểu Hoa

List truyện trùng sinh + xuyên không hoàn
Cách chuyển nhiều trang, tìm truyện, tìm chương, tắt quảng cáo...

//
Tạo đề tài mớiTạo đề tài mớiTrả lời đề tàiTrả lời đề tài Trang 34/35 [ 104 bài ] Chuyển đến trangTrang trước1 ... 31, 32, 33, 34, 35Trang sau
In kết quảĐề tài trước  Đề tài tiếp theo
<caption>
Vợ quân nhân đừng xằng bậy - Niên Tiểu Hoa

</caption>Gởi bàiGởi bài 01.07.2020, 16:50Gởi bàiGởi bài Re: [Xuyên không - Không gian] Vợ quân nhân đừng xằng bậy - Niên Tiểu Hoa - Điểm: 32
00:00
00:00
Tốc độ đọc truyện: - 0.90x +
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
Chương 119: Người đàn ông ích kỷ
Editor: demcodon
Mà trong thôn cũng bước vào thời điểm bận rộn nhất trong một năm, bắt đầu chuẩn bị cho vụ thu hoạch mùa thu.
Mỗi nhà có con cái gần như đều xuống ruộng, trẻ con nhặt bông lúa, những người lớn làm việc nặng, phân phối đều. Hương thơm gạo nồng đậm gần như tràn ngập trong mũi mọi người.
Sở Từ và nhà họ Hoàng xem như số lượng người rãnh rỗi không nhiều lắm. Nàng không cần phải thu hoạch vụ mùa thu, còn nhà họ Hoàng là không còn gì để thu. Chỉ có thể nhìn lúa nhà người khác được mang về từng bao, nhìn đến đôi mắt đều đỏ. Nhà dì Hoàng còn sót lại hai mẫu lương thực kia trong không được tốt lắm, có không ít bông rơi xuống trong trận lửa lớn kia, thu hoạch được cũng không bao nhiêu lương thực.
Mà càng làm cho Sở Từ ngạc nhiên chính là số lượng nhà họ Hoàng có thể thu hoạch ngoài ruộng không nhiều lắm lại xuất động cả nhà, bao gồm Hoàng Kiến Tân vốn dĩ nên ở trong trường đi học!
Vào ngày mùa, xác thực có không ít người sẽ đặc biệt xin phép về nhà. Nhưng Hoàng Kiến Tân chính là đứa con cưng nhà họ Hoàng, càng là hy vọng tương lai của nhà họ Hoàng. Theo nàng biết, cậu hai nhà họ Hoàng này trước kia căn bản không làm được bao nhiêu việc nhà nông. Bây giờ lại bỏ học xuống ruộng, quả thực không thể tưởng tượng.
"A Từ, ngoài ruộng của em có thể trồng trước một ít cỏ cho gà ăn, trồng không được bao lâu có thể phát triển. Đến lúc đó nhìn mọi người trồng cái gì thì em trồng theo là được." Thôi Hương Như vừa giúp dọn sạch cỏ dại vừa nói.
"Em chuẩn bị trồng dược liệu." Sở Từ đột nhiên cười nói: "Mảnh ruộng này của em gần vùng núi không được tốt lắm, trồng một số loại dược liệu phù hợp sinh trưởng còn có thể chắp vá. Nếu trồng rau dưa lương thực khẳng định sẽ kém chất lượng hơn nhà người khác."
Càng quan trọng hơn là trong năm hạng mục kỹ năng của nàng có dược lý nhưng không có loại làm ruộng, đối với lương thực nàng không biết gì cả.
Dược lý bao gồm rất nhiều thứ, trong đó cũng sẽ có một ít những việc cần chú ý khi gieo trồng dược liệu. Cho nên đối với nàng hẳn là không thành vấn đề.
"Dược liệu?" Thôi Hương Như hơ ngạc nhiên hỏi: "Em biết?"
"Em thường xuyên lên núi, nhìn thấy dược liệu hoang dại còn rất nhiều, không chừng có thể nghiên cứu ra." Sở Từ cười trả lời.

Sở Từ dù sao vẫn chưa bắt đầu trồng, Thôi Hương Như cũng không hỏi quá nhiều. Nhưng trong lòng cũng rất tò mò, chẳng được bao lâu đột nhiên nhớ tới một chuyện nói với Sở Từ: "Thằng Kiến Tân nghỉ học, hai ngày trước còn đến nhờ chị, kêu chị tìm Hoàng Kiến Dân can thiệp để cho nó tiếp tục đi học. Thậm chí còn nói muốn giúp chị và Hoàng Kiến Dân tái hợp, thật sự là..."
Nói xong chị lắc đầu. Trước kia cảm thấy chú em chồng này làm người cũng không tệ. Nhưng không nghĩ tới có thể ích kỷ như vậy.
"Tại sao?" Sở Từ ngạc nhiên.
"Kiến Tân nói cho chị biết, hiện tại tiền nhà họ Hoàng đều nằm trong tay Tôn Bách Linh. Tôn Bách Linh lại lấy lý do tình huống trong nhà không tốt buộc nó phải nghỉ học. Thừa dịp mới nộp học phí không được mấy ngày kêu trường học trả tiền lại..." Thôi Hương Như chậm rãi nói tiếp: "Bây giờ chị thật sự rất bội phục Tôn Bách Linh này. Lúc này mới vào cửa mấy ngày chứ? Vậy mà quản lý trên dưới trong nhà kín mít như vậy. Hoàng Kiến Dân trước kia yêu quý hai đứa em, ủng hộ nhất đứa em trai đi học này. Nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác. Mẹ chồng trước kia

Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnhTìm kiếm với từ khoá:  Được thanksĐược thanks       
            
Xem thông tin cá nhânXem thông tin cá nhân4 thành viên đã gởi lời cảm ơn đêmcôđơn về bài viết trên: R.Quinn, bungsi myoc, chú mèo của gió, thtrungkuti     Gởi bàiGởi bài 03.07.2020, 16:51Gởi bàiGởi bài Re: [Xuyên không - Không gian] Vợ quân nhân đừng xằng bậy - Niên Tiểu Hoa - Điểm: 31
00:00
00:00
Tốc độ đọc truyện: - 0.90x +
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
Chương 121: Cơ quan
Editor: demcodon
Trên con phố Sở Từ chiếm đóng không có nhiều người đi đường. Nhưng gần đó tất cả đều là các tổ chức nhà nước. Ví dụ như: quản lý lương thực, quản lý dân số và kế hoạch hóa gia đình, quản lý tài nguyên đất, vv... Giao thông trong huyện này cũng không quá phát triển. Nàng tìm đúng giao lộ được coi như một trong những con đường duy nhất cho những người đó về nhà. Cho nên chỉ cần đến buổi trưa khẳng định sẽ có nhiều người hơn.
Quả nhiên, khi mặt trời đi đến đỉnh đầu thì nhìn thấy trên đường không ít nam nữ chạy xe đạp ra. Hầu hết là những người trung niên, một đám người ăn mặc nho nhã lễ độ làm công ăn lương nhìn qua khác với những người khác. Trên người còn mang theo một cảm giác kiêu ngạo.
Mặc kệ người ở thời đại nào, cuộc sống của quan chức cũng không tệ. Ngay cả quan chức nhỏ nhoi thì cuộc sống cũng mạnh hơn dân chúng.

"Ôi, con ngựa gỗ lim này điêu khắc không tồi nha! Giống như là đang bay, ông cầm nhìn một chút. Bờm ngựa được điêu khắc tỉ mỉ, thật sự là tay nghề tốt." Chưa đầy một hồi có một người ngừng lại xem, túm một người trung niên đeo mắt kính bên cạnh nói.
Người họ Mang kia cũng cúi đầu nhìn nhìn, vừa thấy còn yêu thích không buông tay, cầm đồ lên: "Đúng là không tệ, chủ yếu là hình dạng tốt, chạm trổ chỉ là thứ yếu."
Hình dạng này là thử nghiệm về bố cục và thẩm mỹ. Cũng giống như vẽ tranh, cho dù họa sĩ giỏi đến đâu người trong tranh trông xấu xí cũng không có cách nào khác.
"Tôi thấy con rùa đầu rồng này tốt hơn, nhìn khí phái. Nhưng nó hơi nhỏ, thực đáng tiếc." Người họ Mang lại nói tiếp.
Sở Từ không hé răng, hai người kia ngồi bên cạnh xem vài phút, mắt thấy có mấy người nữa đến bên cạnh. Dường như mới nhớ tới người chủ quán là Sở Từ giương mắt nhìn cô hỏi: "Thứ này cháu bán thế nào?"
"Ngài chỉ là cái nào?" Sở Từ nói.
"Ừm... Trong hộp này đựng cái gì? Bao nhiêu tiền?" Người họ Mang hơi sửng sốt, vốn định tùy tiện chỉ lại nhìn thấy đồ vật trong tay Sở Từ.
Hộp ước chừng chiều dài cánh tay, không quá dày, phía trên khắc hoa văn hơi phức tạp, nhìn xa không thấy rõ lắm, duỗi tay kéo hộp đến trước mắt cẩn thận nhìn, nhất thời yêu thích cực điểm. Chỉ nhìn thấy một bức trang tùng hạc, rất phong cách. Gỗ không có mùi hương gì, hẳn là không phải gỗ gì đặc biệt. Nhưng coi như tinh xảo, mở ra nhìn vào không nghĩ tới lại là một bộ dụng cụ trà. Mặc dù là dụng cụ trà, nhưng cũng không đơn giản, hoa văn bên ngoài tinh tế không nói, hơn nữa nhìn còn rất thanh lịch.
"Dụng cụ trà 10 đồng một bộ." Sở Từ trả lời.
Ngoại trừ tiền công cũng chỉ là nước sơn dùng bên ngoài và đồng khí cần làm ra hộp. Nhưng ít nguyên liệu, không mất bao nhiêu tiền.
10 đồng? Người ngồi trước quán hơi sửng sốt, giá không rẻ nhưng cũng đáng giá. Những người này tuy làm công ăn lương, nhưng cộng thêm trợ cấp một tháng nhiều lắm cũng là 5-60 đồng. Nếu là cấp bậc cao một chút có lẽ còn có thể nhiều hơn. Nhưng tiền lương của lãnh đạo nhà nước cũng chỉ mấy trăm đồng mà thôi. Một nhân viên công vụ ở huyện nhỏ có bao nhiêu năng lực chứ?
"Vậy mấy đồ chơi nhỏ trâu ngựa linh tinh thì sao? Còn có xe lửa nhỏ này của cháu

Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnhTìm kiếm với từ khoá:  Được thanksĐược thanks       
            
Xem thông tin cá nhânXem thông tin cá nhân5 thành viên đã gởi lời cảm ơn đêmcôđơn về bài viết trên: R.Quinn, bungsi myoc, chú mèo của gió, thtrungkuti, ttatuyet     Gởi bàiGởi bài 05.07.2020, 16:38Gởi bàiGởi bài Re: [Xuyên không - Không gian] Vợ quân nhân đừng xằng bậy - Niên Tiểu Hoa - Điểm: 31
00:00
00:00
Tốc độ đọc truyện: - 0.90x +
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
Chương 123: Dẫn trộm tới

Editor: demcodon
Bởi vậy trong một trưa Sở Từ đã bán hết sạch những gì mang đến, lược và những vật trang trí nhỏ cũng không giá trị bao nhiêu tiền. Thường là mua hơn 5 đồng Sở Từ đều tặng, may mắn mấy ngày nay là vụ thu hoạch mùa thu. Người trong thôn đều bận rộn, ngay cả trẻ con cũng không có. Cho nên buôn bán không quá tốt, mấy đồ chơi nhỏ dư cũng nhiều, tránh cho những người đã tiêu tiền nhưng không có tặng thêm.
Năm bộ dụng cụ trà, ước chừng 50 đồng. Mười sáu con rùa đầu rồng, ngựa và các linh vật khác có hình dạng khác nhau tổng cộng 80 đồng. Những thứ trị giá 1-2 đồng bán cũng không tệ, tính đến cuối cùng lần này Sở Từ kiếm được khoảng 150 đồng.
Số tiền này không ít, chính là Sở Từ dùng mồ hôi và máu đổi lấy. Vết chai trên tay dày thêm một lớp. Mỗi ngày trong đầu đều nghĩ đến những cơ quan và điêu khắc gỗ. Ngay cả trong mơ cũng không rãnh rỗi. Cho nên nàng nhận được tiền này một cách thoải mái.
Chỉ là một cô bé như nàng, bất quá bày quán 1-2 tiếng đã kiếm được nhiều tiền như vậy, hiển nhiên làm cho những người khác bắt đầu đỏ mắt.
Sở Từ cũng không ngốc, đi chợ nông sản gần đó tìm nơi bán hạt giống. Sau khi mua 10 ký hạt giống cây chàm thì lập tức ở chỗ nhiều người ngồi xe về.
Kiếp trước nàng có năng lực đánh người mạnh nhất, có trực giác tự nhiên chống lại kẻ thù. Dọc theo đường đi, rõ ràng cảm giác được có vài ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng. Nhưng ở trên xe nên đối phương không thể xuống tay. Cho nên vẫn luôn loáng thoáng trốn tránh.
Đối phương không có ra tay Sở Từ cũng không thể trực tiếp ra mặt bắt người được, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
Hơn 100 đồng mặc dù nhiều, nhưng cũng không phải giá trên trời. Những người âm thầm này là cảm thấy nàng vừa mập còn trẻ dễ khi dễ. Lúc này mới muốn chiếm cái lợi thôi.
Chiếc xe này dẫn đến thị trấn, trong thị trấn cứ một tháng sẽ tổ chức họp chợ năm lần. Nhưng ngày hôm nay rất vắng vẻ, đường về thôn càng không cần phải nói. Trước không có thôn - sau không có quán, căn bản không có bao nhiêu người.
Trước đó những người này còn đang trốn tránh. Nhưng sau khi phát hiện trên đường không có người lá gan cũng lớn lên. Năm tên lưu manh trẻ tuổi chưa đến một lát đã cách càng gần, trực tiếp vây quanh cô. Một đám mắt lộ ánh sáng trộm, một tên cầm đầu cười hì hì nói: "Bé mập ơi, lấy ra đi?"
"Lấy cái gì?" Sở Từ cười mỉa.
Võ công của nàng thật sự không có, nhưng kinh nghiệm ra trận giết địch đó vẫn khắc ở trong đầu. Hơn nữa sức lực cơ thể này lớn, mấy người đàn ông này bất quá chỉ là nhiều người một chút mà thôi. Nếu nàng bắt đầu động thì sẽ ăn mệt một chút, cuối cùng cũng không có khả năng thật sự làm cho bọn họ cướp được.
"Giả ngu? Mấy người bọn tao thấy mày bán mấy thứ kia kiếm được hơn 150 đồng nhỉ? Mua chút hạt giống không tốn bao nhiêu, hiện tại lấy ra số tiền còn lại đi? Cũng đừng làm cho bọn tao ra tay đến lúc đó không dễ xem." Đối phương nói tiếp.
Năm người này






Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!