Nhìn bộ dạng tươi tỉnh của cô, Lục Tiêu Bá cất giọng lạnh lùng.
"Em chính là bỏ mặc tôi, bỏ mặc tôi bên ai thì tùy, bỏ mặc tình cảm bao nhiêu năm, bỏ mặc sự chân thành của tôi?"
Tô Hiểu Du dường như nắm bắt được lời lẽ vô lý, thâm tâm như bị đánh đến thức tỉnh, cái miệng nhỏ không an phận cất giọng yếu ớt pha chút sự mất kiên nhẫn.
"Sự chân thành? Tình cảm bao nhiêu năm? Bỏ mặc anh? Anh bên ai thì tùy? Ha~ Lục tổng, Anh đúng là bị thần kinh rồi. Mấy tháng trước chính anh là người vứt vào mặt tôi đơn ly hôn, chính anh là người tìm đến người phụ nữ khác, chính anh đạp nát sự chân thành của tôi. Chính anh là người quăng hết tình cảm gọi là bao nhiêu năm của tôi. Bây giờ anh đang ở đây với khuôn mặt oan ức đổ lỗi tại tôi sau khi anh trăng hoa với người phụ nữ khác? Ý của anh là anh được phép bên cạnh người khác còn tôi thì mãi ở đây đợi cái tình cảm bố thí của anh à? Anh muốn tôi phải trả bao nhiêu năm thanh xuân nữa để đổi lấy sự vô tâm của anh? Anh muốn tôi phải là người thứ ba lén lút nhìn anh và Cố Minh Minh tay nắm vai ôm, nhìn anh và cô ta có gia đình, có hạnh phúc riêng còn tôi thân phận chỉ là người tình của anh như hai năm trước? Không... Lục Tiêu Bá, anh nghĩ tôi là loại người rẻ mạt thế sao? Món đồ mà tôi đã vứt đi sẽ không bao giờ nhặt lại! Mau về chuẩn bị chào đón hạnh phúc mới đi, Cố Minh Minh còn nhìn thấy tôi và anh gần nhau như vậy coi chừng giết chết tôi đấy. Làm ơn hưởng thụ cái gọi là chân thành của Cố Minh Minh. Đừng tìm đến tôi thêm một lần nào nữa."
Cảm thấy một dòng máu nóng tuôn thẳng lên đại não, hai mắt cô trở nên mờ đục, cái miệng nhỏ xinh không tự chủ hét lên vào mặt Lục Tiêu Bá với những lời lẽ khô cằn nhất, vô tâm nhất, dường như những lời lẽ này chính là muốn cảnh cáo anh đừng làm phiền cô thêm, đừng xuất hiện trước mặt cô, cũng đừng câu nệ tình cảm xưa giữa hai người. Cô dường như quá mệt mỏi với thứ tình yêu này rồi, một giây...một phút thôi cũng không muốn nghe anh ta nói thêm gì nữa.
Thấy bộ dạng thảm thương của Tô Hiểu Du, thấy đôi mắt tựa như đã đẫm lệ của cô. Anh run mình khiến điếu xì gà trên tay rơi nhẹ nhàng xuống đất, miệng cứng lại không biết giải thích như thế nào, là lỗi của anh, là anh đã không kiềm chế được bản thân với Cố Minh Minh, lẽ nào cô ta đã gặp Tô Hiểu Du để kể nể cái đêm đó, chỉ có thế cô mới điên cuồng như này. Sau bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên người anh yêu lớn giọng với anh, lần đầu tiên cất giọng đau khổ cùng tàn nhẫn nhất. Một lần nữa anh thấy sự mềm yếu của cô. Thâm tâm như gào thét lên, anh không chịu được cảnh này, anh không muốn làm cô khóc, thứ anh muốn nhận lại là lời giải thích từ cô, chỉ cần cô gật đầu thôi, hai người có thể trở lại như xưa, anh sẽ dành cho cô một đám cưới lộng lẫy nhất, khiến cô trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, anh không để cô phải tự ti với bất cứ người phụ nữ nào. Có lẽ đã quá muộn rồi. Đã quá muộn rồi phải không?
Lục Tiêu Bá nhìn cô, đôi mắt thăm thẳm không thấy đáy, nét mặt tái đi trông rõ. Anh tiến lại phía cô.
"Đừng đến đây! Lục Tiêu Bá, anh coi lời nói của tôi là vô giá trị sao?" Hốc mắt cô đỏ ửng, nước mắt cô tuôn ra cùng lời nói nghèn nghẹn. Hai tay ôm chặt lồng ngực toát lên sự yếu đuối hiếm thấy.
"Hiểu Du..." Anh khổ sở nhìn cô, giọng nói trầm trầm.
"Lục Tiêu Bá, giữa tôi và anh đều đã có cuộc sống riêng. Tôi không mong anh xen vào cuộc sống của tôi, tôi cũng sẽ không tham gia vào hạnh phúc của anh." Chỉ cần nghĩ đến hành động thân mật ban nãy của anh đối với Cố Minh Minh, thâm tâm cô như bị dao sắc cắt ra từng mảnh. Chỉ cần nghĩ đến cái thai trong bụng Cố Minh Minh, cô cũng có thể tưởng tượng ra cảnh giường chiếu giữa hai người. Hiện tại cô càng không muốn hành hạ bản thân thêm vì người đàn ông này nữa. Chỉ muốn anh mau biến khỏi tầm mắt của cô.
Anh nuốt một ngụm nước bọt. Gương mặt không biểu cảm, cất giọng đanh thép.
"Hạnh phúc của tôi? Tô Hiểu Du, chỉ cần tôi chưa có được hạnh phúc mà tôi muốn thì em cũng sẽ mãi không có được!" Động tác còn nhanh hơn phản ứng của Tô Hiểu Du, chưa để cô phải lên tiếng anh đã cất bước đi xa, bóng dáng cô độc được ánh trăng chiếu phản lại trên mặt đất.
Đúng vậy. Nếu anh không có được cô, thì bất cứ ai cũng không có được. Nếu anh không có được tình cảm của cô, thì bất cứ tên đàn ông nào cũng không có cửa. Nếu cô càng muốn rời xa anh, anh sẽ bắt cô phải bên anh. Còn nếu cô muốn bên cạnh cái gọi là hạnh phúc của cô, mà hạnh phúc ấy không có hình bóng anh. Vậy thì anh sẽ phá hủy nó và khiến cô trở nên đau khổ nhất!
Tô Hiểu Du, tôi vốn dĩ là không muốn nhìn thấy em khóc. Em có thể cười với người khác, đối với tôi lại là gương mặt lạnh đó sao? Rời xa tôi? E là không được. Thứ mà Lục Tiêu Bá muốn trước nay chưa gì là không có.
Nhìn Lục Tiêu Bá dần khuất trong bóng tối, nước mắt lưng tròng bỗng đổ ào ra trên khuôn mặt trắng mịn, đôi môi run run cắn chặt lấy nhau. Toàn thân đều run lẩy bẩy, cô đã khiến anh tức giận rồi sao? Có trời mới biết anh nói vậy là có ý gì, anh sẽ không làm hại ai đúng không? Cô sẽ không hối hận vì nói ra những lời thật lòng đó đâu.
Lục Tiêu Bá, nếu anh còn nể mặt tôi. Làm ơn...hãy để tôi được sống yên ổn.