Đã qua một thời gian dài chính thức quay lại, Tô Hiểu Du và Lục Tiêu Bá thực sự đã ở với nhau, cô thậm chí đã đem đồ đạc trở về Lục gia và bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng công việc bận rộn lại thêm không có thời gian, giữa cô và anh không có nhiều không gian riêng tư để hưởng thụ. Cho đến bây giờ cô vẫn chưa thực sự hài lòng về mối quan hệ thiếu tình cảm này của hai người.
“A, mệt chết.” Ngồi trong phòng làm việc, cô không biết đây là cái ngáp thứ bao nhiêu trong ngày nữa.
Thứ làm cô hết buồn ngủ ngay bây giờ chỉ có thể là…
Ting!
Tô Hiểu Du lập tức tươi tắn tóm lấy chiếc điện thoại thật nhanh.
- Vợ ơi.
Là tin nhắn của Lục Tiêu Bá~ Nó khiến cô tỉnh táo ngay tức khắc, môi nhỏ cong lên tinh nghịch.
- Cho hỏi ở đây ai là vợ của ngài Lục nhỉ?
Từ đầu dây bên kia nhận được tin nhắn chán sống của cô, lập tức anh nới lỏng cà vạt, ngả lưng ra ghế rồi tiếp tục gõ bàn phím. Cả đống công việc cần làm nhưng anh nhớ cô đến phát điên rồi.
- Nhớ anh không?
Nhận được tin nhắn Tô Hiểu Du bĩu bĩu môi đáp trả.
- Đã bảo ở đây không có ai là vợ anh rồi mà!
- À. Vậy chắc lộn số rồi.
Anh cố tình chêu chọc cô, không được anh nhõng nhẽo chắc chắn làm cô tức giận cho xem.
- Thôi được rồi. Nể mặt anh đã quá nhớ thương người vợ của mình, tôi sẽ kết nối cho hai người gặp nhau.
Cô bật cười tít mắt, sau đó gửi thêm một tin cực kì sến sẩm.
- Vợ đâyyyyyyyyyyyyy.
Anh nhận được tin không ngừng được cười, còn kéo dài chữ đây ra để làm anh nóng mắt ư? Vợ anh bây giờ quá ư là hư hỏng rồi.
- Nhận nhầm chồng rồi cô nhé.
“Ơ kìa. Dám bắt bẻ lại cả mình, anh ấy gan to lắm.” Cô cầm chiếc điện thoại, khóe môi giật giật.
- Em nhớ anh.
- Anh cũng nhớ em.
Thấy chưa thấy chưa! Cô biết chắc anh sẽ không thoát được mưu kế của cô rồi mà. Tô Hiểu Du bất giác huýt sáo vui vẻ rồi trả lời tin nhắn.
- Có chuyện gì hay sao?
- Không có.
- Vậy thì em làm việc tiếp đây. Tối gặp!
Thật sự bây giờ không phải lúc nhắn tin hẹn hò, một xấp công việc nặng nhọc đang đè đầu cô đến mức ngộp thở rồi. Nhắn vài tin nữa với anh sợ cô kết hôn với cái điện thoại luôn quá.
- Làm ngoan, tối chồng thưởng hời. Ai lớp you chu cờ mo!!!!
“Phì. A ha ha. Anh ấy học đâu ra cái câu này vậy?” Cô đọc xong tin nhắn liền ôm bụng cười ra nước mắt.
- Anh biết ý nghĩa của câu đó không?
Lục Tiêu Bá hơi cong cong khóe miệng, anh thở dài rồi trả lời tin nhắn. Thật ra câu này anh cũng không biết nó có ý nghĩa là gì.
- Anh thấy tụi trẻ hay nói vậy.
- Anh đọc ngược lại đi.
“Ngược lại?” Anh đưa tay lên trán suy ngẫm, miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu. “Ai lớp you chu cờ mo, you lớp mi cho gờ ku...úi!” Bất giác anh ngồi thẳng dậy, cái ý nghĩa chết tiệt gì vậy?
- Này, anh thực sự không biết.
Anh lập tức nhắn tin giải thích, anh đúng là không biết nó là gì, chỉ là dạo gần đây khi cầm điện thoại anh thấy câu đó rất hot nên bắt trước, không cả nghĩ đến chuyện đọc ngược lại ấy chứ, không ngờ nó vần đến vậy.
- Not trình bày! Tối nay em sẽ thỏa mãn cho chồng nhé~ Em nghĩ anh thèm khát lắm rồi đó…
“Cô ấy hiểu lầm thật rồi.” Anh tức giận đến run người, anh mà lại phải đi thèm khát sao? Nghe đã thấy hết sức vô lí. “Thỏa mãn cho anh?” Đột nhiên ý nghĩ đen tối nảy ra trong đầu anh. “Được lắm. Để anh còn phải xem trình độ.”
- ---
“A~”
Vừa về đến nhà cô đã bị Lục Tiêu Bá ép sát vào góc tường, hai tay bị anh giữ thật chặt trên đỉnh đầu, một tay còn lại của anh đang lần mò khắp nơi trên ngực cô.
“Em đang dụ dỗ anh phạm tội à?” Anh thổi phù vào tai cô, nhưng đúng là mỗi lần gần cô thì “thằng nhỏ” của anh không thể nào ngủ yên nổi.
“Anh cứ thổi vào tai em!” Cô đỏ mặt tránh đi ánh mắt gợi tình từ anh. Cô nghĩ chính anh mới đang làm cô kích tình thì có.
“Không thích thì không làm vậy nữa.” Lục Tiêu Bá lập tức dừng lại nhìn cô thâm tình.
Ai nói là cô muốn dừng chứ? Tuy tai cô mẫn cảm với những hành động của anh, nhưng nếu không làm nó mẫn cảm thật là mất vui.
“Người ta thích.” Cô lắc lắc đầu rồi bẽn lẽn nói nhỏ như thiếu nữ xuân xanh khiến anh nao lòng điêu đổ.
“Chết thật!”
Đột nhiên anh hạ giọng nghiêm trọng khiến cô vội nhìn lên lo lắng, cô làm gì phật ý anh rồi sao?
“Anh sao thế?”
“Anh bị bệnh.” Anh giả bộ nhăn mặt đau đớn.
Tô Hiểu Du ngừng ngay sự khoái chí, cô ngắm nhìn toàn khuôn mặt của anh, có thể anh lại mệt mỏi sinh bệnh thì sao? Cô không thể để anh bệnh nặng hơn đâu.
“Anh bị đau ở đâu, ở đâu thế hả?”
“Ở đây này.”
Anh đưa một tay cô xuống chạm vào hạ thân anh, nơi tam giác bí ẩn đã sưng phồng tại chỗ.
“A đáng ghét, biến thái!” Cô xấu hổ đẩy mạnh anh ra một cái, lại còn dám chêu đùa cô chứ!
“Không phải vì em sao? Nó sắp nổ nếu không được em chăm sóc đấy.” Anh cười xấu xa tóm lấy cô lại trong lòng, hai tay vòng thắt chặt eo cô từ phía trước, cự long căng cứng đang áp sát vào mông cô khiến cô rợn người.
Cô đã thử nó...hàng bao nhiêu lần. Nhưng mỗi lần đối diện với nó cô lại thấy nó như cây kiếm khổng lồ vậy, to hết sức đi!
“A không được rồi, em buồn ngủ quá.” Tô Hiểu Du đánh trống lảng đưa tay lên ngáp một cái khiến Lục Tiêu Bá tối đen mặt lại ngậm lấy tai cô.
“Chúng ta cùng ngủ nào vợ, anh không chịu nổi nữa rồi.” Anh bế bổng cô lên thật nhanh chạy đến chiếc giường rồi chùm kín chăn lại, cái chăn liên tục phát động đến chướng mắt.
“Á anh ức hiếp người.” Cô hét lên trong chăn, chân không ngừng quẫy đạp, nhưng cái cô nhận lại chính là câu nói mất hết liêm sỉ từ anh.
“Vợ yêu đã nói đêm này thỏa mãn anh, không được nuốt lời, nào nào!”
Ánh đèn phụt tắt, Chiếc chăn nẩy lên nẩy xuống trong bóng tối...