Gió khẽ thổi nhè nhẹ, tiếng lá cây xào xạc rung động tựa như lời nói thì thầm. Bóng đêm ngày càng mịt mùng, như thể có chút sương trong suốt buông rơi, giăng khắp trong không gian.
Giản Ngọc Thúy sau khi ăn cơm riêng cùng Cố Minh Minh liền đi dạo, không thấy Cố Minh Minh đâu tiện thể thì tìm cô ta.
Hôm nay ba bố con họ đều cùng đến công ty, Lục Hàn Liên chính thức bị bắt đi thực tập, Lục Lâm Cổ muốn xem thái độ làm việc của hai thằng con nghịch tử đương nhiên đi cùng dẫn đầu. Sức khỏe Giản Ngọc Thúy không tốt nên bị ông bắt ở nhà.
Vốn không chịu trò chuyện với Tô Hiểu Du nên bà mới gọi Cố Minh Minh đến dùng bữa cùng, dùng nửa bữa một cuộc điện thoại thôi lại khiến cô ta đỏ mặt tím tai xin phép ra ngoài nghe máy đến giờ vẫn chưa thấy trở vào trong. Trời âm u như vậy Giản Ngọc Thúy sợ Cố Minh Minh ra ngoài gặp phải sự cố gì thì không hay, ảnh hưởng đến đứa bé bà làm sao mà sống nổi.
"Tên khốn, sao anh lại ở đây?"
Giọng nói khe khẽ phát ra từ lùm cây lớn trong trang viên nhà Lục gia phát ra mang theo đầy oán giận.
Mới nghe bà cứ nghĩ là người làm trong nhà đang bàn tán điều gì đó, nào ngờ câu sau bà mới xác minh tên của Cố Minh Minh được người đàn ông trẻ tuổi gọi.
"Cố Minh Minh, cô nghĩ trốn được tôi sao? Nói mau, đứa bé đâu?"
Đối diện Cố Minh Minh là nam nhân trẻ trung ăn mặc phong cách, giọng nói có chút mất kiên nhẫn.
Giản Ngọc Thúy như nổ ùm một tiếng từ đại não, bà bước đến gần hơn để lắng nghe mọi chuyện.
"Đứa bé? Đứa bé nào? Anh bị điên à? Không có đứa bé nào hết!" Cố Minh Minh biện hộ, tay không ngừng đẩy xa đối phương ra khỏi cơ thể mình.
"Chậc. Cô muốn từ chối đến bao giờ? Trước khi cô trốn tôi đi mọi kế hoạch đều nằm gọn trong tay tôi, cái thai bây giờ nhất định phải được vài tháng. Xem kìa, bụng cô cũng khá to đấy."
Bàn tay lớn xoa xoa nhẹ nhàng vào phần bụng Cố Minh Minh như thể mỉa mai.
"Đông Sinh! Anh cút ngay cho tôi, ai cho anh đến đây hả? Anh không có đứa con nào hết! Mau biến đi trước khi tội gọi người tới." Cố Minh Minh phẫn nộ thắt chặt nắm tay, môi run run cất lời, đôi mắt bao chùm lấy sự sợ hãi.
Đông Sinh với nước da trắng, gương mặt thư sinh nhưng trái ngược với thái độ đó hắn càng thêm khoái chí.
"Chậc. Đã bỏ hôn phu đi theo tôi rồi mà vẫn còn ý định quay trở về đây nối lại tình xưa à? Vậy thì sinh đứa bé này ra trước rồi cô muốn làm gì thì làm." Giọng nói lạnh lùng mang chút tàn khốc khiến Cố Minh Minh nổi gai ốc không dám trả lời.
"Tôi sai, tôi sai được chưa? Đông Sinh, anh hãy để tôi sinh ra đứa bé trước được không? Sau này mọi chuyện tôi sẽ nghe theo anh. Xin anh đó...anh ấy mà biết chuyện này chắc chắn sẽ phanh thây hai chúng ta. Nhất định Lục Tiêu Bá sẽ không bỏ qua cho anh đâu!" Cố Minh Minh thở dồn dập lay lay tay Đông Sinh như kẻ điên cuồng, mắt đỏ au rơi ra hai hàng lệ giả tạo. Con của anh ta thì sao chứ? Anh ta có công gì mà đòi đứa bé từ tay Cố Minh Minh? Hay chị việc sung sướng rồi sản xuất ra em bé? Việc này đối với anh ta đâu có khó.
Nữ nhân đối với Đông Sinh chỉ cần huýt sáo nhẹ đã bâu đầy chân.
"Đúng là con nhà có giáo dục biết nịnh nọt, biết giả tạo, biết diễn xuất lại còn đóng phim rất giỏi."
"Anh...Đông Sinh, tôi khuyên anh hãy quay về nước đó sinh sống. Bằng không tôi sẽ giết anh diệt khẩu. Đứa bé này là dấu chốt tôi cần, anh muốn lấy đi mà dễ ư? Trừ khi tôi làm được thiếu phu nhân của Lục gia này!" Cố Minh Minh nhếch mép cười, mái tóc bay bay trong gió, đôi mắt sắc sảo như loài rắn độc bao chùm lấy cả cơ thể Đông Sinh, trong đó có chứa ham muốn có danh vọng, địa vị vô cùng tạp chất lẫn lộn.
"Cố Minh Minh, cô sống xấu xa như vậy không sợ nghiệp quật ư? Tôi muốn chứa chấp cô, làm cô vui vẻ hạnh phúc thì cô không muốn? Lại chọn con đường này?" Đông Sinh nheo mày nhìn Cố Minh Minh, hai tay sớm đã nắm thành quyền, giọng nói gần như mất kiên nhẫn.
"Hừ. Tuy anh có điều kiện nhưng tôi vẫn thích làm vợ Lục Tiêu Bá, ít ra tôi có nhiều tiền hơn và tầm ảnh hưởng thì không thiếu." Cô ta cười ranh mãnh, mặt ngước lên nhìn những vì sao trên trời, hàm răng nghiến ken két đến đáng sợ.
"Cô...tôi thất vọng về cô." Đông Sinh hết nói nổi, bèn phất tay giữa không trung cùng giọng nói nộ nạt.
"Cố Minh Minh? Chuyện này là như thế nào? Hai người, hai người vừa nói gì?" Giản Ngọc Thúy từ trong lùm cây bước ra, hai mắt trừng to, sâu bên trong đầy rẫy những mạch máu đỏ. Bà ta rít lên từng câu từng chữ nhìn về cặp nam nữ bất nhân tính này.
Không ngờ mọi chuyện ngay từ đầu đã là sai trái. Không nghe chính miệng Cố Minh Minh thừa nhận sao bà ta có thể nhận biết được chứ?
"Bác...bác gái?" Cố Minh Minh giật thót mình quay lại, trên môi tắt ngầm nụ cười thay vào đó nét mặt lo lắng cùng chột dạ.
Bà ta đã nghe hết cuộc trò chuyện rồi? Không thể...không thể xảy ra chuyện đó.