Khi Trường Niên vừa rời đi cô ta cũng từ trong nhà vệ sinh ôm bụng đi ra mặt mày tái mét. Tiểu Khang vội vàng chạy lại với vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Dì tiểu tam dì có sao không?
- Tao...aizzda...
Cô ta vừa mới nhếch môi bụng lại đau dữ dội chạy nhanh vào nhà vệ sinh, vừa đau bụng vừa nôn ói, tay chân mềm nhũn. Chống tay lên bồn rửa mặt rên rỉ nhìn vào trong gương nhăn nhó.
- Mình nhớ là ly sữa đó mà...không thể nhầm lẫn được...hay là thằng nhóc...không thể nào nó lo lắng cho mình như thế mà...ai da..tiếp tục rồi..ụa..
Tiểu Khang đứng trước cửa lắng nghe ở bên trong đặt tay lên miệng cười hí hửng.
- Vẫn còn tin mình không liên quan tới chuyện này sao, tài diễn xuất của mình siêu thật...
Nó đứng đó cười hí hoáy thì Trường Niên dẫn Phong Hàn vào trong. Nó nhìn thấy hắn vội vàng chạy lên giường nằm ngay ngắn lại. Giả vờ mới nhìn thấy hắn vào bước xuống giường hỏi.
- Chú papa...về rồi...chào chú bác sĩ..
Nó chạy lại nắm tay hắn lắc lư nhìn sang Phong Hàn chào hỏi. Phong Hàn ngồi xuống xoa đầu nó dịu dàng nói.
- Cháu ngoan lắm ( nói) Hình như thằng bé có nét giống Trường Niên thì phải( suy nghĩ)
- Cậu suy nghĩ gì vậy mau kiểm tra cho Lạc Lạc đi.
Hắn lay mạnh người Phong Hàn, anh giật mình đứng dậy. Trường Niên lại nhà vệ sinh gọi Lạc Lạc từ trong nhà vệ sinh ra dựa vào người hắn mệt mỏi. Hắn bế cô ta lên giường Phong Hàn kiểm tra cho cô ta. Một lát sau Phong Hàn đã kiểm tra xong đứng lên Trường Niên hỏi.
- Cô ấy bị sao vậy?
- Chắc là bị ngộ độc thức ăn.
- Chắc là sao?
- Tôi không thấy có gì cả, nhưng với biểu hiện như vậy là của ngộ độc thực phẩm, tôi đã cho cô ấy uống thuốc giảm đau, chỉ cần nghỉ ngơi, mai sẽ khỏe lại thôi.
- Vậy thì cũng đỡ lo( thở phào)
- Để tôi đưa cậu ra ngoài.
Hắn đưa Phong Hàn đi ra khỏi phòng trong phòng chỉ con lại một mình Tiểu Khang và Lạc Lạc. Cô ta thấy đỡ hơn nhiều nhìn vẻ mặt lo lắng của nó thì thầm.
- Không cần lo lắng cho dì đâu.
- Ai nói tôi lo lắng cho Dì chứ.
Nó thay đổi sắc mặt vênh váo nhìn Lạc Lạc trả lời cô ta lại một lần nữa sững sờ lớn tiếng.
- Chứ bộ mặt lúc nãy của mày là gì?
-Tôi chỉ lo lắng nếu tôi uống ly sữa có thuốc thì sao ta, mà công nhận dì thủ đoạn cũng rất nhiều...
- Mày biết chuyện đó...mày đã đổi ly sữa( Cô ta tức giận chỉ tay vào nó ấp úng...)
- Đúng tôi đã đổi ly sữa...không biết Dì thấy thế nào khi uống thuốc mà chính tay mình đã pha...ha..ha..
Nó khoanh tay lại trả lời nhìn bộ dạng tức muốn độn thổ mà không làm gì được cười ngạo nghễ. Cô ta chòm dậy nhưng bụng lại đau nên không thể nhúc nhích được chỉ biết giữ cơn tức trong người.
- Dì có muốn biết tôi đổi ly bằng cách nào không?
1 Tiếng trước
Sau khi được Trường Niên đưa lên phòng nó quên mất điện thoại đang ở dưới đó. Sợ Tú Vy gọi nên nó đã đi xuống dưới lấy. Nó vừa đi vừa hát xuống tới bậc thang cuối cùng thì thấy Lạc Lạc đang pha sữa trên tay cầm một gói gì đó. Nó nhẹ nhàng bước lại nấp sau cái cột sau lưng của cô ta.
- Tao sẽ cho mày nếm trải sự đau đớn.
Nó nấp ở sau nghe toàn bộ lời nói của cô ta nó từ từ bước tới bồn rửa bát lấy chai nước rửa bát đổ xung quanh dưới đất rồi đi lại núp sau cột nhà.
- Pha sữa xong rồi bây giờ mình cất hộp sữa vào tủ rồi đem lên cho nó.
Cô ta nhìn ba ly sữa cười khoái chí cầm hộp sữa lên bỏ vào tủ.
- Á...xoảng...ui da...
Cô ta đã dẫm trúng chỗ nước rửa chén bà Tiểu Khang đã đổ ra ngã ngửa ra đất sữa trong hộp văng tung tóe.
- Chết tiệt...sao lại có nước ở đây chứ, toàn gặp xui xẻo...tức chết đi mất.
Cô ta bực mình hết to đứng dậy lấy nước rửa chiếc váy của mình rồi dọn dẹp chỗ sữa đã đổ ra ngoài. Tiểu Khang cười hí hoáy nhân lúc cô ta không để ý lén đi về phía ly sữa tráo đổi lại. Nhẹ nhàng bỏ đi lên lầu quên mất không lấy điện thoại thoại theo.
Hiện tại
- Mọi chuyện là như thế đấy hại người thành hại mình đáng đời gì ghẻ độc ác...lêu..lêu..
Nó kể lại mọi chuyện lêu lêu cô ta rồi bỏ chạy ra ngoài. Cô ta càng nghĩ đến càng tức khắp người đau ê ẩm nằm yên chờ Trường Niên đến chăm sóc. Sau khi tiễn Phong Hàn đi xong hắn bước vào phòng thì gặp Tiểu Khang cười hí hửng đi ra chặn nó lại hỏi.
- Con đi đâu vậy?
- Dì tiểu tam nói cần yên lặng để nghĩ ngơi, con nghĩ chú papa không nên làm phiền dì ấy.
- Chú sẽ để cô ấy nghĩ ngơi, ta bòng con vào phòng khách ngủ với ta nha, mai ta sẽ dắt con đi chơi.
- Dạ.
Nó vui vẻ đồng ý hắn bòng nó lên người bỏ đi. Hắn không hề hay biết có người đang trông chờ mình ở trong phòng. Nhìn theo anh bước đi ra ngoài lòng đau như cắt.
- Trường Niên em cần anh ở đây mà.
Thuốc ngủ bắt đầu có tác dụng cô ta nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ đầy tức tối.