Nhan Từ Khuynh về đến nơi thì thấy căn biệt thự tối om. Anh xách đồ đi vào với sự nghi hoặc. Đột nhiên ánh sáng bừng lên làm anh bị chói mắt một lúc.
- Chúc mừng sinh nhật Nhan đại thiếu gia!
Tất cả mọi người đứng ở phòng khách vui vẻhố lớn trong sự ngạc nhiên của Nhan Từ Khuynh. Lúc này, một giọng hát dịu êm vang lên kèm theo bóng dáng nhỏ đang đẩy xe có chiếc bánh kem rất lớn ở trên.
- Happy birthday to you...
Dù chỉ là một bài hát chúc sinh nhật bình thường nhưng giọng hát êm ái đó đã khiến cho mọi người phải sững sờ.
- Chúc anh...sinh nhật vui vẻ nhé...
Dương Họa Y đẩy chiếc bánh đến trước mặt anh ngập ngừng nói. Đôi mắt nâu thẫm khẽ liếc nhìn thái độ của anh.
- Mấy thứ này... - Nhan Từ Khuynh vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Là Nhan thiếu phu nhân chuẩn bị cho con đấy! - Nhan phu nhân cười.
- Thật vậy sao? Em vẫn nhớ...
- Nhớ chứ... Năm nào... em cũng tổ chức mà...
Dương Họa Y nói nhỏ. Hình ảnh những kí ức không hay lại ùa về. Những năm trước, tuy là bị anh hành hạ như thế nhưng cô vẫn nhớ đến sinh nhật anh. Nếu bố mẹ anh ở đó thì cô cũng không cần bận tâm gì. Mà nghĩ lúc đó chỉ có mình cô với anh nên cô vẫn có chút lòng tốt tổ chức cho anh một bữa sinh nhật nho nhỏ. Những thứ cô nhận lại vẫn chỉ là sự phũ phàng và cơn lửa giận của anh mà thôi.
Thoáng chút đôi mắt nâu ấy đã ngấn lệ. Dường như Nhan Từ Khuynh đã đoán ra nguyên nhân nên vội đưa tay ra ôm cô vào lòng, miệng nói nhỏ:
- Không sao hết! Đừng nghĩ gì nữa! Em cũng không muốn anh mất vui vào ngày này đúng không? Ngoan! Đừng khóc nữa nhé!
Dương Họa Y khẽ gật đầu rồi đưa tay lau vội nước mắt.
- Nào! Nhan thiếu gia mau cắt bánh cho chúng tôi ăn đi chứ! Chúng tôi không muốn ăn cơm nữa đâu! - Nhan phu nhân họ một tiếng.
- Rồi rồi! Để mọi người chờ lâu rồi...
Rất nhanh, trên tay mỗi người đều có một đĩa bánh nhỏ.
- Ôi! Bánh thiếu phu nhân làm ngon quá!
- Đúng rồi! Bánh thiếu phu nhân làm ăn bao nhiêu cũng không ngán được ấy!
- Thiếu phu nhân giỏi quá thôi...
Gương mặt nhỏ nhắn đỏ dần lên sau mỗi lời khen được thốt ra. Nhan Từ Khuynh nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đó của cô liền đưa tay đặt lên đầu cô.
- Vợ anh đa tài như vậy nên không phải ngại gì hết! - Nhan Từ Khuynh cười với cô.
- Nhưng mà... - Dương Hoa Y cúi đầu.
- Thôi ăn bánh đi! - Nhan Từ Khuynh đưa một miếng bánh được xắn nhỏ lại gần miệng cô.
- Anh quên rồi à? - Dương Họa Y nhíu mày.