Chương 6
Dọn dẹp xong, Dương Họa Y lết từng bước mệt nhọc lên cầu thang để về phòng của mình. Nhưng được nửa chừng, cô bất ngờ bị trượt chân ngã về phía sau. Cùng lúc ấy Nhan Từ Khuynh mở cửa chính đi vào. Anh giật mình khi thấy hình dáng bé nhỏ ấy đang lăn từ trên cầu thang xuống. Như theo bản năng, anh phóng đến đỡ lấy cô nhưng vẫn chậm một bước.
Dương Họa Y nằm run rẩy ở chân cầu thang. Những vết thương chưa lành hẳn cùng với những vết thương mới rỉ máu. Nhan Từ Khuynh bế cô lên. Cả người cô giờ yếu ớt, không còn chút sức lực nào.
Biết Nhan Từ Khuynh đang bế mình nhưng Dương Họa Y không thể cử động được gì để thoát khỏi anh. Cô từ từ nhắm chặt đôi mắt vô hồn ấy lại rồi chìm vào hôn mê.
Nhan Từ Khuynh đem cô về phòng mình rồi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô.
- Cô ấy cần nghỉ ngơi rất nhiều! Những vết thương kia cần tránh nước, cần cho cô ấy ăn nhiều và đúng bữa nếu không bệnh đau dạ dày của cô ấy càng nặng hơn đấy! Với lại giữ ấm cho cô ấy nhiều vào, không cẩn thận là cô ấy có thể bị nhiễm lạnh dẫn đến bệnh viêm phổi nặng hơn thậm chí có thể là bị xuất huyết phổi nữa đấy! - Bác sĩ vừa kê thuốc vừa dặn dò.
- Được!
Sau khi bác sĩ rời đi, Nhan Từ Khuynh ngồi xuống cạnh cô. Anh nhớ lại những lời vừa nói với Bạch Điển Quân ở quán bar. Trong đầu anh vẫn phủ nhận rằng mình không yêu cô nhưng trong lòng anh vẫn thấy đau khi nhìn những băng gạc trắng tinh đang phủ khắp người cô.
Một lúc sau, Dương Họa Y tỉnh lại. Cô hơi sợ hãi khi nhìn thấy anh ngồi cạnh mình. Cô luống cuống chống tay ngồi dậy, miệng lắp bắp nói:
- Anh... anh về rồi à?...
- Đừng cử động! Nằm yên!
- Tôi... tôi xuống hâm lại... thức ăn... cho anh...
Dương Họa Y dường như không để ý lời anh nói mà chật vật xuống giường. Cô sợ anh lại nổi cáu khi thấy cô ốm nằm đấy mà không phục vụ anh như những lần trước. Cô muốn sống tiếp để còn trốn thoát khỏi đây!
Nhưng vừa đặt chân xuống giường, cô bị choáng nên đã vô tình ngã vào người anh.
- Tôi đã bảo nằm yên cơ mà!
Đôi lông mày khó chịu nhíu chặt lại. Ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào cơ thể nhỏ bé đang run rẩy trong tay.
Dương Họa Y vội vã đứng phắt dậy rồi đi thật nhanh ra cửa. Lúc này cô cảm thấy bản thân khỏe hơn bao giờ hết, không còn chút mệt mỏi, yếu đuối. Cô nhanh chóng xuống bếp hâm lại thức ăn cho Nhan Từ Khuynh rồi xếp chúng ra bàn. Đợi anh xuống đến nơi cô mới rời đi.
Nhưng chưa đi được hai bước, một bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay cô kéo lại.
- Ngồi xuống ăn cơm!
Đôi mắt vô hồn ấy có chút ngạc nhiên. Mọi lần chỉ cần cô tồn tại ở đó 1 giây là đã bị một trận đòn đau rồi, sao hôm nay lại giữ cô lại, thậm chí còn bảo cô ngồi xuống ăn cùng?
Dương Họa Y vẫn liều mạng vùng tay ra rồi chạy một mạch ra ngoài sân. Nhỡ ở lại không vừa ý anh cô còn thảm hơn nữa. Nhan Từ Khuynh định đuổi theo nhưng nghĩ lại, làm vậy có khi cô càng phản kháng hơn. Anh đành ngồi xuống ăn qua loa ít thức ăn rồi cầm chiếc áo khoác dày mới mua về với đĩa cơm nhỏ đi ra vườn.
Đôi vai bé nhỏ đang run rẩy vì gió lạnh ở góc vườn. Dương Họa Y vừa khóc vừa nhớ lại cuộc sống ngày trước của mình. Vào mùa đông lạnh như này, mẹ cô luôn chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn ngon sau mỗi buổi đi học về, chuẩn bị cho cô cốc sữa ấm vào mỗi tối cô thức học bài, dẫn cô đi mua rất nhiều chiếc áo đẹp và ấm, luôn ôm cô đi ngủ mỗi đêm... Vậy mà giờ...
Nhan Từ Khuynh lặng lẽ lại gần đặt đĩa cơm xuống trước mặt cô rồi khoác chiếc áo lên người cô.