- Các người trông cô ấy kiểu gì mà cô ấy đi đâu cũng không biết là sao?
Nhan Từ Khuynh giận dữ nhìn đám vệ sĩ mà anh cử theo sát cô hàng ngày.
- Dạ thưa... Chúng tôi cũng không biết... thiếu phu nhân đi lúc nào nữa ạ...
Mấy người vệ sĩ này trước cũng rất hay giúp cô bỏ trốn nhưng lần này thực sự họ còn chưa nhìn thấy cô ra khỏi phòng bệnh chứ đừng nói là giúp cô nữa.
- Rốt cuộc cô ấy có thể đi đầu mà từ sáng hôm qua đến bây giờ vẫn không tìm thấy là sao? Tìm một người trong cái thành phố bé tí này các người cũng không làm được à?
Sáng hôm qua, vì áy náy chuyện cãi nhau với cô nên vừa thấy trợ lí của mình đưa đồ cho cô về, anh liền vội vã đến bệnh viện thăm cô. Nhưng vừa đến nơi, một căn phòng trống hiện ra trước mắt anh. Viện trưởng thông báo với anh là cô đã xuất viện. Để cho chắc, anh cho người đi tìm cô khắp thành phố. Anh còn nghĩ cô sẽ về biệt thự nên cũng quay về chờ nhưng cả một ngày trời, bóng dáng ấy vẫn không xuất hiện ở cửa nhà. Anh gần như phát điên lên vì đây là lần đầu tiên anh tìm cô lâu như vậy.
Liễu Nhi cũng biết chuyện này. Ban đầu cô ta rất mừng khi thấy bản thân không phải làm gì mà cô đã tự rời đi rồi. Nhưng nhanh chóng cô ta lại lo sợ khi thấy anh nổi giận vì cô mất tích và không tìm thấy cô. Anh nổi trận lôi đình với tất cả mọi người, kể cả cô ta. Nên bây giờ cô ta đang rất lo lắng về chuyện anh đi tìm cô. Không tìm thấy thì không sao. Nếu tìm thấy chẳng phải con đường đến với vị trí Nhan thiếu phu nhân của cô ta càng xa hơn sao?
"Tiểu thư có gì cần dặn ạ?"
- Mau cho người tìm ả Dương Hoa Y cho ta! Nếu tìm thấy ả, ngay lập tức giết ả cho ta!
"Da rõ!"
Giết cô trước khi anh tìm thấy là cách nhanh nhất duy nhất mà cô ta có thể làm lúc này. Liễu Nhi nở một nụ cười đầy nham hiểm rồi xuống bếp pha cho anh một ly nước như không có chuyện gì xảy ra.
"Choáng"
Trong căn phòng vang lên tiếng đổ vỡ rất lớn khiến Liễu Nhi run sợ nhưng cô ta vẫn lấy hết can đảm mở cửa bước vào.
- A Khuynh... Em có mang cho anh ly nước... Cả ngày hôm nay anh không ăn uống gì rồi... Anh... anh uống chút nước cho đỡ mệt...
Nhan Từ Khuynh di chuyển ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người lên người Liễu Nhi khiến cô ta càng sợ hãi hơn. Nhưng ánh mắt đó cũng dần ấm áp hơn.
- Em vào đây làm gì? Trong này cũng có nước mà...
Nhưng thực ra bình nước đã bị anh hất vỡ từ sáng.