"Anh đang nói chuyện... Với ai thế?..."
Nhan Từ Khuynh vừa đặt một chân xuống xe thì bỗng khựng lại khi nghe thấy giọng nói yếu
ớt đó.
"Dạ... là thiếu gia gọi... hỏi thăm người..."
"Bảo hẳn là tôi sắp... gặp bố mẹ tôi rồi... về ăn mừng với... Nhan thiếu phu nhân... dần đi."
"Thiếu phu nhân..."
"Choáng"
"Tôi đã nói là... cầm gọi tôi là... thiếu phu nhân cơ mà..."
Tiếng thủy tinh vỡ làm tim anh thắt lại. Cô thực sự tức giận đến vậy sao? Nhưng mà... cô ấy lại vừa làm cấp cứu vì xuất huyết phổi...
"Thiếu gia... Người còn ở đó không?"
- Tôi đây!
"Người nên ở nhà đi! Đừng đến đây. Tôi sẽ chăm sóc cho thiếu phu nhân thật cẩn thận. Bây giờ người đến e là."
- Được rồi! Phiền cậu!
Nhan Tư Khuynh cúp máy nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía bệnh viện. Anh càng lúc càng
muốn gặp cô nhưng sợ cô sẽ tức giận đến mức sinh bệnh nên anh chỉ còn cách theo dõi quan tâm cô từ xa mà thôi...
Dương Họa Y đứng dựa người vào khung cửa sổ nhìn theo chiếc xe ô tô màu đen dần rời đi.
- Thiếu... Tiểu thư, người mau nằm nghỉ đi! Trời đang lạnh lắm! Người lại vừa mới làm cấp cứu xong...
- Anh về đi! - Dương Hoa Y lạnh lùng lên tiếng.
- Nhưng...
- Tôi tự lo được... Vất vả cho anh rồi...
Trợ lí của Nhan Từ Khuynh đã bị hành động ban nãy của cô dọa sợ rồi nên anh chỉ có thể im lặng rời đi. Trông cô yếu đuối vậy thôi chứ một khi đã nổi giận thì giết người cô cũng không ngán.
Giờ chỉ còn lại một mình bóng dáng lẻ loi bên cửa sổ. Một ý tưởng bỏ trốn chợt nảy lên trong đầu Dương Họa Y. Tính ra thì bây giờ chẳng phải cô đang được lòng ác ma của thành phố sao? Nếu một lần nữa cô bỏ trốn, may thì có thể thoát được nhưng nhờ có bị tìm thấy thì cũng không có bị gì đâu nhỉ? Nhưng mà giờ có bỏ trốn thì cô cũng biết đi đâu được? Tiền thì không có, người thân cũng không... À khoan đã, hình như cô vẫn còn ba người chủ nữa đang
trong thành phố này. Nhưng làm sao để gọi cho họ cũng như đến nhà họ ở được đây? Hay cứ liều đi bộ đến hoặc đi nhờ xe ai được không nhỉ? Cơ mà cô còn ít đồ quan trọng ở trong căn biệt thự đó chưa lấy được...
Nghĩ chán rồi Dương Hoa Y mới quay trở lại giường đi ngủ. Nhưng cô ngủ cũng đâu có được yên? Mới được lúc, những cơn ác mộng lại ùa về khiến cô sợ hãi không ngủ được.
Trong khi đó, đang ngủ ngon đột nhiên Nhan Từ Khuynh bị thức giấc giữa chừng. Linh tính của anh mách bảo có chuyện không hay đang xảy ra. Anh chợt nghĩ: Hay cô ấy đang gặp chuyện gì rồi? Nhìn qua người con gái đang ngủ say bên cạnh, anh nhẹ nhàng rời khỏi giường rồi nhanh chóng ra xe để đến bệnh viện. Anh không biết có một ánh mắt đang theo dõi mình từ xa...
Đến nơi, Nhan Từ Khuynh vội vã chạy đến phòng của Dương Họa Y. Cô không gặp chuyện gì nguy hiểm nhưng những cơn ác mộng vẫn đang giày vò cô. Anh nhanh chóng đi vào ngồi cạnh cô, một bên tay nắm chặt lấy tay cô, một bên lau đi những giọt mồ hôi đang ướt đẫm trên trán cô. Mất một lúc sau cô mới bình thường trở lại. Đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn còn vương những giọt nước mắt.
Nhan Từ Khuynh tự trách, trách bản thân đáng lẽ nên liều ở lại cạnh cô thì bây giờ cô không đến nỗi như vậy. Nếu ở lại anh sẽ âm thầm ở ngoài theo dõi rồi chờ cô ngủ anh sẽ đi vào ngồi cạnh trông cô. Anh lỡ quên mất cô ngủ hay bị gặp ác mộng nhiều...