Bạch Cao Minh mềm mỏng không được liền đưa ra lời dọa nạt.
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương ngày càng khó coi: “Bố đang ép buộc con đấy à?”
Giọng Bạch Cao Minh nhàn nhạt: “Cái này là do con nghĩ như thế nào thôi!”
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến việc bản thiết kế bị đánh tráo, rồi lại nghĩ đến việc Bạch Cao Minh gọi cô về ăn cơm cùng, cô trầm mặc trong giây lát rồi lạnh giọng đồng ý: “Được, con sẽ vẽ!”
Bạch Cẩm Sương ngắt điện thoại, trầm lặng dọn dẹp đồ đạc, sao đó rời khỏi căn biệt thự số một Hương Uyển.
Bạch Cẩm Sương trước đây ở biệt thự nhà họ Bạch đã suýt trước nữa bị tính kế làm hại, lần này rút kinh nghiệm, cô đã liên hệ trước với Vu Phương.
Xác nhận chắc chắn với Vụ Phương chuyện bản thân sẽ đến biệt thự nhà họ Bạch, Bạch Cẩm Sương mới yên tâm.
Bạch Cẩm Sương vừa đi khỏi, Vu Phương đã đến, anh ngồi trên ghế sofa nói chuyện với Bạch Cao Minh.
Nói thật, nếu như không phải vì năm đó khi Vu Huyền bố ông qua đời, toàn bộ cổ phần công ty đều năm trong tay người chú này đều bị Bạch Cao Minh cướp trắng thì Bạch Cao Minh chắc cũng không dễ dàng gì mà buông tha cho ông.
Coi như bố ông vì lợi ích của bản thân mình cũng không dễ dàng để người chú kia phá sản.
Nhưng, ông ấy muốn thay máu toàn bộ công ty của chú, liên kết với những cổ đông khác, làm cho tâm huyết nửa đời này của chú như biểu không cho người khác, đúng là dễ như trở bàn tay.
Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đứng trước cửa, Bạch Cao Minh lập tức cười đứng lên: “Cẩm Sương về rồi sao?”
Bạch Cẩm Sương lạnh nhạt gậy đầu.
Vu Phương đang nghe Bạch Cao minh kể về chuyện Bạch Linh Lan sao chép bản thảo thiết kế của Bạch Cẩm Sương, Bạch Cao Minh giải thích đó chỉ là hiểu nhầm, Bạch Cẩm Sương đã tha thứ cho Bạch Linh Lan rồi.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của cô cháu ngoại, ông chắc chắn lời nói của Bạch Cao Minh lại là những lời bịa đặt rồi.
Bạch Cao Minh là một con người nhanh nhạy, ông ta thấy ặt của Vu Phương như có điều muốn nói, liên mở miệng trước: “Hai chú cháu các người cứ tâm sự với nhau đi, tôi lên trang tìm chút đồ”
Bạch Cao Minh nói xong liền đi lên tầng hai.
Vu Phương nhìn Bạch Cẩm Sương: “Bố cháu nói, chuyện Linh Lan sao chép bản thiết kế của cháu đều là hiểu nhầm?”
Bạch Cẩm Sương cắn môi, không biết nên giải thích như thể nào! Vu Phương vừa nhìn đã hiểu ra mọi chuyện.
Đôi mắt ông trầm xuống: “Con bé ngốc nghếch này, sao cháu không nói cho chú biết, chú trước đây luôn ở nước ngoài, hai ngày gần đây mới về nghe được chuyện này, nếu như chú không biết được chuyện như thế này, cháu định giấu chú cả đời sao?”
Bạch Cẩm Sương thể hiện rõ sự bất lực: “Chú, không phải cháu không nói với chú, cháu định khi nào tìm được cách giải quyết hợp lí mới nói ra, cháu không muốn làm chú thêm bận lòng nữa!”
Vu Phương sắc mặt không hề tốt: “Cái gì mà bận lòng với không bận lòng? Mẹ cháu không còn ở đây, ngoài chú ra, còn ai có thể bảo vệ cháu bây giờ nữa? Con bé này, sao cháu có thể coi chú như người ngoài vậy chứ?”
Bạch Cẩm Sương sợ Vụ Phương sợ giận, vội trả lời: “Chú, cháu xin lôi, chuyện này là do cháu không suy nghĩ kỹ càng, sau này có xảy ra chuyện gì, cháu nhất định sẽ báo cho chú đầu tiên!”
Vu Phương mặc dù đối với cô rất tốt nhưng ông ấy còn cả một đại gia đình cần chăm sóc, cô biết Vu Phương thật lòng quan tâm cô.
Nhưng cô thật sự không muốn bản thân trở thành một gánh nặng cho ông ấy.
Lúc này, Bạch Cao Minh đứng trên cầu thang tầng hai gội cô: “Cấm Sương, con lên đây đi, bố có việc muốn nói với con.”
Đôi mắt của Bạch Cẩm Sương lóe lên một tia sáng, chuyện chính cuối cùng cũng đến rồi, cô đã sớm biết, Bạch Cao Minh gọi cô về nhà chắc chắn không chỉ đơn giản là vì một bữa cơm.
Cô hướng một ánh nhìn trấn an Vu Phương, đi lên Iầu, vào thẳng phòng làm việc của Bạch Cao Minh.
Bạch Cao Minh nhìn cô con gái: “Linh Lan muốn kết hôn, chuyện này con có biết không?”
Bạch Cẩm Sương vô tình trả lời: “Con không biết!”
Bạch Cao Minh nhăn mày: “Thái độ của con bây giờ là Sao vậy.
sao con không thêm quan tâm một tí nào thê? Kết hôn là chuyện lớn đời người, Linh Lan dù gì thì cũng là em gái con! Hôm nay bố gọi con về đây chính là muốn cả nhà mình giải quyết được các mâu thuẫn trước đây, con không thấy như thế à?”
Đáy mắt Bạch Cẩm Sương ánh lên một tia khinh thường: “Con không thấy!”
Sự giận giữ hiện rõ trên khuôn mặt của Bạch Cao Minh, ông ta trợn mắt nhìn Bạch Cẩm Sương không nói lời nào.
Bạch Khiết hai mắt lóe lên: “Nói cho cùng, hôn nhân là sự kiện trọng đại trong đời đối với người, mà Bạch Linh Lan con gái bố một năm kết hôn đến hai lần, như vậy cũng không nên tính là trọng đại!”
Một nét bối rối thoáng qua trên mặt Bạch Cao Minh, nhưng ông ta vẫn nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Lần này thì khác, lần này phải tổ chức đám cưới hoành tráng!”
Chuyện Bạch Linh Lan cùng Trịnh Hoài Thanh qua lại làm âm ï tứ phía, ông ta vốn cho rằng, cô con gái này của mình chắc sẽ khó tìm được một mối tốt.
Nhưng lại không ngờ rằng, cô con gái ông thật sự rất giỏi, làm cho cậu hai nhà họ Cận đồng ý lấy nó.
Mặc dù, ông ta muốn Bạch Cẩm Sương và Cận Thần Huy lấy nhau, nhưng đây cũng coi như đã liên hôn thành công rồi! Bạch Cẩm Sương vẫn dửng dưng: “Đây là chuyện mà bố muốn nói với con à? Vậy con biết rồi, nếu như không có việc gì khác, con đi trước đây!”
Bạch Cẩm Sương dứt câu liên quay người dời đi.
Bạch Cao Minh đập bàn đứng dậy: “Con đứng lại đấy cho bố!”
Bạch Cẩm Sương quay người lại, lạnh lùng hỏi: “Vẫn còn chuyện gì nữa sao?”
Bạch Cao Minh hung dữ nhìn cô chằm chằm, có thể thấy rõ ràng ông ta đang cố kiềm chế cơn tức giận của mình, nếu là trước đây, chắc chắn Bạch Cẩm Sương sẽ không dám có thái độ như thế đối với ông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!