Hai mắt Mặc Tu Nhân trầm xuống, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Bố, tại sao bố lại nói như vậy?”
Tân Hạo khẽ hừ một tiếng: “Trong cuộc thi trang sức Năng Mai lần này, bố được mời làm giám khảo.
Sáng nay bố không có việc gì làm, tùy tiện lật lại vài trang bản thảo của cuộc thi, không ngờ tới bố nhìn thấy bản thiết kế của nhân viên công ty các con, Bạch Cẩm Sương!”
“Con đã giúp cô ấy nổi tiếng, giúp cô ấy thẳng kiện, còn cố gắng ‘đào” cô ấy về công ty của mình.
Bố còn nghĩ đó là một người tài năng hiếm có gì đó, kết quả cô ấy cũng chỉ là một kẻ tầm thường trong những kẻ tầm thường mà thôi.
Tất cả các bản thiết kế kia, bố nói thật cho con biết, với trình độ như vậy thì vòng đầu tiên cũng chưa chắc đã qua được, con đã đề cao cô ấy quá rồi!”
Mặc Tu Nhân nhíu chặt mày, anh đã xem qua hầu hết các bản thiết kế Bạch Cẩm Sương.
Cô không phải là loại người làm việc qua loa cho có, mỗi một bản thiết kế về cơ bản đều kỳ công, tỉ mỉ thiết kế.
Nhưng mà, dựa vào thân phận và địa vị của bố anh, sẽ không bao giờ có thế ăn nói lung tung để đi vu khống một nhà thiết kế nhỏ không có danh tiếng! Rốt cuộc vấn đề của chuyện này nằm ở đâu? Lúc này, vô số suy nghĩ lướt qua tâm trí Mặc Tu Nhân.
Anh nói: “Bố, bố có thể chụp ảnh các bản thiết kế của Bạch Cẩm Sương và gửi cho con xem được không?”
Giọng điệu của Tần Hạo không được tốt lắm: “Thế nào, con còn nghĩ bố mình sẽ bịa chuyện gài bẫy cô ấy hay sao?”
Mặc Tu Nhân không nói nên lời: “Con chỉ muốn xem một chút!”
“Nếu con đã cố chấp như vậy, bố sẽ cho con thấy rõ vấn đề!”
Giọng điệu Tần Hạo có chút trùng xuống.
Mặc Tu Nhân bất lực thở dài: “Bố, cảm ơn bối”
Tân Hạo khẽ hừ lạnh một tiếng: “Cảm ơn thì không cần đâu, tốt nhất con nên về nhà vài lần đi.
Một thời gian ngắn nữa anh trai của con sẽ trở về nước, đừng để đến lúc đó mẹ con lại phải kể tội đứa con bất hiếu với anh trai!”
Mặc Tu Nhân nghĩ đến mẹ, vẻ mặt dịu đi một chút: “Được rồi, có thời gian con sẽ về nhà!”
Cúp điện thoại không được bao lâu thì Tần Hạo gửi ảnh đến.
Mặc Tu Nhân nhìn bản thiết kế trong điện thoại, hơi nhíu mày, nếu bản thiết kế này do Bạch Cẩm Sương vẽ, vậy trình độ của cô ấy cũng quá không ổn định rồi.
Nhưng những tác phẩm của Bạch Cẩm Sương bị Bạch Linh Lan sao chép trong hai năm qua, về cơ bản anh đều đã xem qua hết, cũng không có chênh lệch trình độ nghiêng trời lệch đất như này.
Hay là trình độ của Bạch Cẩm Sương đã giảm sút? Do không thể vẽ được bất kỳ bản thiết kế nào tốt, vì vậy đã dùng bản thiết kế này để thay thế! Mặc Tu Nhân suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy chính mình mất thời gian suy nghĩ vấn cơ như này còn không bằng đến hỏi Bạch Cẩm Sương.
Sau khi Mặc Tu Nhân rửa mặt xong liền đi đến gõ cửa phòng của Bạch Cẩm Sương thì phát hiện trong phòng không có một ai.
Sau khi xuống lầu, anh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang ngồi trên ghế sô pha, chơi đùa với con mèo nhỏ Tiểu Bạch.
Ánh mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, tối hôm qua mới xảy ra chuyện mà hôm nay cô vẫn có thể vô tư như vậy.
Thật đúng là không tim không phổi, cô như chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào từ sự việc hôm qua? Mặc Tu Nhân phát hiện ra rằng anh ngày càng tò mò hơn về Bạch Cẩm Sương.
Anh vừa bước đến ghế sô pha, chưa kịp nói thì đã thấy con mèo Tiểu Bạch ở trước mặt Bạch Cẩm Sương vèo một cái, lao thẳng xuống đất chạy trốn mất.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân có chút vặn vẹo, anh đáng sợ như vậy sao? Con mèo nhỏ này rất không có lương tâm, đúng là uổng công anh mang nó về nhà mà! Bạch Cẩm Sương quay đầu lại, nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân: “Anh Mặc, anh tỉnh rồi à!”
Mặc Tu Nhân nghe thấy vậy, trong lòng không hiểu sao có chút tức giận, anh xụ mặt, hừ một tiếng: “Em nói vậy là có ý gì? Em cảm thấy tôi dậy quá trễ?”
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương vô tội: ”
Sao anh Mặc có thể nghĩ như vậy! Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi mà!”
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân bất ngờ: “Tôi lại không nghĩ em chỉ thuận miệng mà hỏi một câu đâu, hơn nữa, lý do khiến tôi dậy muộn như vậy, tất cả đều là vì em!”
Bạch Cẩm Sương sửng sốt, lập tức nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nháy mặt mặt cô đỏ bừng, vô thức cúi đầu, giọng điệu buồn bực nói: “Chuyện tối hôm qua, cảm ơn anh Mặc, và tôi cũng rất xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến anh!”
Dù lúc đó ý thức mơ hồ nhưng cô không quên chuyện mình hôn môi với Mặc Tu Nhân trên xe.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, cô nóng bừng cả mặt.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, giống như anh cố ý nhắc đến chuyện tối hôm qua, khiến cô xấu hổ và khó xử.
Trong lòng anh càng cảm thấy tức giận: “Thôi quên đi, trước tiên đừng nhắc tới chuyện này, em mau xem bản thiết kế này đi!”
Bạch Cẩm Sương cầm lấy điện thoại di động của Mặc Tu Nhân, nhìn thoáng qua bản thiết kế trên màn hình.
Vẻ ửng hồng trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cô tò mò nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh Mặc, bản thiết kế này có liên quan gì đến tôi sao? Anh có muốn tôi giúp chỉnh sửa nó không?”
Ban đầu trong lòng Mặc Tu Nhân vốn đang rất bực bội, nhưng khi nghe thấy lời nói của Bạch Cẩm Sương, ngay lập tức anh nhận ra có điều gì đó không đúng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!