Trong lòng Mặc Tu Nhân vừa tức giận vừa đau đớn, anh đột nhiên quay đầu lại không nhìn Bạch Cẩm Sương nữa, trong lòng cũng trùng xuống: “Không cần, chỗ óc này cách Biệt thự số một Hương Uyển cũng không xa, tôi đã gọi bác sĩ riêng đến rồi.”
Nói xong, anh khống chế tâm trạng của mình để không nổi giận, tốc độ xe trong nháy mắt cũng tăng nhanh về phía Biệt thự số một Hương Uyển.
Nói thật, Mặc Tu Nhân bị đẩy vào tình huống này, quả thực đã tức giận đến cực điểm.
Cô không chỉ làm giảm Hưng phấn của anh mà còn động đến lòng tự trọng của anh nữa.
Thế nhưng anh có thể làm gì được, Bạch Cẩm Sương luôn là như vậy, cô ấy không muốn thì anh cũng đâu thể bắt ép.
Mặc Tu Nhân anh muốn kiểu phụ nữ nào mà không có, sao phải thừa dịp người ta gặp nguy hiểm mà làm loạn, nếu anh làm nhuệ vậy thì thực sự anh vô cùng tồi tệ.
Hơn nữa, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ bắt buộc cô, anh chỉ muốn giúp cô mà thôi.
Trong đầu Bạch Cẩm Sương rối bời nhưng cô lại vô cùng nhớ chuyện mình không được xảy ra quan hệ với anh, cô căn bản đã quên mất mình và Mặc Tu Nhân đã có giấy chứng nhận làm vợ chồng.
Mặc Tu Nhân thấy Cẩm Sương cho dù lâm vào đường cũng vẫn tự làm đau chính mình để tỉnh táo lại, chỉ e là cả đời này anh cũng không dám toe tưởng đến cô.
Xe nhanh chóng đến Biệt thự số một Hương Uyển, mặc dù vô cùng tức giận nhưng Mặc Tu Nhân vẫn chủ động bế Bạch Cẩm Sương xuống xe.
Khi cánh tay Bạch Cẩm Sương bám lên cổ anh, sau đó hơi thở nóng rực phả lên vai anh thì cả người anh cứng đờ lại, hô hấp cũng trầm xuống vài phần, thân thế ngày càng sinh ra một chút cảm giác không khống chế được.
Mặc Tu Nhân nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng bế cô đi lên lâu.
Bác sĩ kiểm tra cho Bạch Cẩm Sương một chút và giúp cô băng bó vết thương trên cánh tay, sau đó cho cô uống một liều thuốc an thần mà mình mang đến, sau khi kiểm tra hết mọi thứ thì mới rời đi.
Mặc Tu Nhân đưa bác Sĩ ra ngoài.
“Thân thể cô ấy không có vấn đề gì chứ?”
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân trầm trầm.
Bác sĩ nói: “Cơ bản không có vấn đề gì, chỉ là thuốc trong người cô Bạch là một loại thuốc mãn tính, nói cách khác thuốc không làm cho người ta cảm nhận được quá rõ ràng, đến khi phát hiện thì thuốc đã lan vào máu rồi, lúc này cho dù có rửa dạ dày thì tác dụng cũng không lớn”
Bác sĩ dừng lại rồi nói tiếp: ‘Đây cũng là lý do tôi đề nghị anh Mặc đưa cô ấy về nhà, hơn nữa thành phần của loại thuốc này hầu hết đều giống nhau.
Thuốc tôi mang theo là do tôi đặc chế, loại này không hề có trên thị trường nhưng tác dụng của nó thì anh cứ yên tâm”
Vị bác sĩ đã từng làm bác sĩ riêng toàn thời gian cho nhiều gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu, loại chuyện này ông thấy rất nhiều, các đơn thuốc do ông bào chế luôn được cải tiến theo tính chất của thuốc, về cơ bản các loại thuốc ông mang theo đều có tác dụng với loại thuốc này.
Mặc Tu Nhân nghe thấy câu này, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ nhìn anh: “Cuối cùng, anh Mặc nhớ chú ý một chút, nếu tình trạng của cô Bạch ngày càng nghiêm trọng thì anh cũng chỉ có thể giúp đỡ, hoặc là để cô ấy chịu đựng, cho dù đưa đến bệnh viện thì cũng không có tác dụng đâu.”
Mặc Tu Nhân gật đầu nói: “Tôi biết rồi!”
Anh thầm nghĩ nếu như bệnh tình ngày càng nghiêm trọng thì Bạch Cẩm Sương nhất định sẽ chịu đựng, không phải vừa rồi trên đường cô đã biểu hiện rất rõ ràng sao.
Mặc Tu Nhân tiễn bác sĩ đi xong thì Cảnh Hạo Đông gọi đến.
“Tu Nhân, nhà thiết kế Bạch không sao chứ.
Tôi thấy lúc hai người rời đi, dường như anh đang ôm cô ấy.”
Giọng điệu của Cảnh Hạo Đông cà lơ phất phơ.
Ánh mắt của anh ta luôn hướng về Lâm Kim Thư nên anh ta cũng không để ý đến Bạch Cẩm Sương.
Lúc này trở về nhà, anh ta mới nhớ đến chuyện Mặc Tu Nhân nói Bạch Cẩm Sương hạ đường huyết.
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân ảm đạm nói: “Cô ấy uống phải thứ gì đó trong bữa tiệc.”
Vẻ mặt đang cười của Cảnh Hạo Đông đơ ra ngay lập tức, anh ta vội vàng nói: “Thật ư, ai dám làm chuyện như thế này chứ? Hơn nữa hôm nay cô ấy luôn đi theo cậu mà”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nói: “Không biết là ai đã động tay động chân nhưng tốt hơn hết đừng để tôi phát hiện ra”
Tuy rằng anh và Bạch Cẩm Sương chỉ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng kẻ nào dám động đến cô thì anh nhất định sẽ cho người đó phải trả giá tương xứng.
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại của Cảnh Hạo Đông sau đó gọi cho Triệu Văn Vương để yêu cầu anh ta tìm xem ai đã làm điều này.
Sau khi anh gọi xong thì phòng ngủ để xem tình hình của Bạch Cẩm Sương.
Một lúc sau, khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Cẩm Sương cũng đỡ đi một chút.
Mặc Tu Nhân biết thuốc của vị bác sĩ kia quả thật có hiệu quả.
Sáng hôm sau, Mặc Tu Nhân bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Khi nhận được cuộc gọi, phản ứng đầu tiên của anh chính là Triệu Văn Vương đã biết được kết quả.
Nhưng anh không ngờ, người gọi đến lại là bố anh.
Mặc Tu Nhân giọng nói bị mơ màng vì mới tỉnh dậy: “Ba, ba gọi con có chuyện gì không?”
Tần Hạo cau mày nói : “Con bây giờ vẫn chưa tỉnh sao?”
Mặc Tu Nhân cầm điện thoại đi kiểm tra thời gian thì mới phát hiện bây giờ đã hơn mười giờ sáng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!