Tuy rằng Lý Thanh và Vân Thành Nam không có đính hôn, chính là, ai không biết rõ ràng nhà họ Vân và nhà họ Lý có ý liên hôn.
Sắc mặt Lý Thanh lập tức thay đổi, cô ta đứng lên, nhìn chằm chằm Cảnh Như Yến: “Cậu có ý gì? Cậu đang nói bậy gì đó?”
Cảnh Như Yến nhấp môi: “Cậu nhìn tớ giống nói hươu nói vượn sao, vốn dĩ tớ cãi nhau với cô ta, là vì đã thấy rất nhiều lần cô ta thông đồng với viện trưởng Vân, lúc trước Bạch Cẩm Sương có một người bạn nằm viện, ngày nào cô ta cũng đến bệnh viện, mỗi lần đến, còn thế nào cũng phải gặp viện trưởng Vân, lúc đó tớ đã cảnh cáo cô ta một lần, nhưng mà cô ta không coi trọng lời nói của tới”
Sắc mặt Lý Thanh khó coi vô cùng: “Vậy vì sao lúc trước cậu không nói cho tới”
Cảnh Như Yến oan ức khịt mũi: “Không phải là tớ không muốn đắc tội với viện trưởng Vân sao, cũng không muốn làm cậu đau lòng, vốn tớ định khiến cô ta biết khó mà lui, nhưng không nghĩ rằng hôm nay tớ thấy lúc cô ta vào cửa biệt thự thì liếc mắt đưa tình với viện trưởng Vân, ánh mắt kia chính là hồ ly tinh!”
“Lúc đó tớ tức giận không nhịn xuống được, lúc cô ta vừa tiến vào không lâu thì bắt lấy cô ta muốn cảnh cáo một lần, nhưng cô ta không những không thèm để ý tớ, mà còn ÿ vào có viện trưởng Vân chống lưng, trực tiếp ra tay với tớ, chẳng lẽ cậu không thấy, cuối cùng là viện trưởng Vân ra mặt vì cô ta sao, thái độ gọi là có tu dưỡng kia mà còn hát một ly rượu vang đỏ lên người tớ sao?”
Vẻ mặt Cảnh Như Yến tức giận nói.
Lý Thanh nắm chặt tay lại: “Cậu không lừa tớ chứ?”
Cảnh Như Yến tức giận nhìn Lý Thanh: “Thanh, lời này của cậu có ý gì, tớ lừa cậu thì có chỗ tốt gì chứ, chúng ta có quan hệ thế nào, chẳng lẽ cậu tình nguyện tin tưởng con khốn Bạch Cẩm Sương kia, cũng không muốn tin tưởng tớ sao?”
Vẻ mặt cô ta thoạt nhìn rất là tức giận: “Cậu như thế này, thật là làm tớ vừa tức vừa đau lòng! Cậu cũng không nhìn xem dáng vẻ mê hoặc người khác của Bạch Cẩm Sương kia, cậu bị cô ta lừa còn tìm cô ta làm thiết kế, cô ta chính là treo đầu dê bán thịt chó, cậu xem lúc này mới bao lâu, viện trưởng Vân đã không chút do dự hướng về cô ta, đây là để cậu ở vị trí nào!”
Sắc mặt Lý Thanh biến đổi không chừng, nhưng càng có nhiều phẫn nộ vì bị lừa gạt.
Thế nào thì cô ta cũng không nghĩ ra Bạch Cẩm Sương ẩn giấu sâu đến vậy.
Cảnh Như Yến sợ Lý Thanh không tin, nhịn không được thêm dầu vào lửa: “Vậy đi, cho dù cậu không muốn tin tưởng tớ, vậy cậu cũng nên tin phán đoán của mình chứ, vừa rồi ở bên ngoài, đừng nói là cậu không nhìn thấy từng hành động của viện trưởng Vân với Bạch Cẩm Sương, đó là thái độ nên có với một người bạn bình thường sao? Rõ ràng là đã để ý rồi!”
Đôi mắt Lý Thanh hơi đỏ lên, cảm xúc của cô ta mất khống chế, đột nhiên trừng Cảnh Như Yến: “Cậu đừng nói nữa!”
Cảnh Như Yến sợ tới mức rụt vai lại: “Được rồi được rồi, tớ không nói, cậu đừng nóng giận!”
Lý Thanh đột nhiên uất ức vô cùng, cô ta thích Vân Thành Nam nhiều năm như vậy, sao có thể để một nhà thiết kế nho nhỏ nhanh chân đến trước chứ! Cô ta cần chặt răng, hồi lâu mới bình tĩnh lại, nhìn về phía Cảnh Như Yến: “Xin lỗi, vừa rồi là cảm xúc của tớ không tốt, cậu đừng giận, cảm ơn cậu giúp tớ ra mặt cảnh cáo Bạch Cẩm Sương, nhưng mà chuyện còn lại tớ tự làm là được!”
Dám mơ ước người đàn ông của cô ta, cô ta muốn khiến cho Bạch Cẩm Sương sống không bằng chết! Đối với một cô gái mà nói, làm sao mới có thể sống không bằng chết, đương nhiên là bị huỷ hoại danh dự hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Lý Thanh hiện lên ý hận dày đặc.
Cảnh Như Yến rũ mắt xuống, khóe miệng nhếch lên vẻ đã thực hiện được, cô ta biết, nhất định Lý Thanh sẽ tin tưởng cô ta.
Không có cách nào, ai bảo Bạch Cẩm Sương không tự chú ý, quá thân cận với Vân Thành Nam! Giờ phút này Bạch Cẩm Sương còn không biết, đã có người ghi hận lên mình.
Cô thay đồ xong đi ra ngoài đã thấy Lâm Kim Thư đi lên đón : “Cậu không sao chứ!”
Bạch Cẩm Sương cười khẽ: “Chỉ là thay đồ thôi, tớ có thế có chuyện gì chứ!”
Vẻ mặt Lâm Kim Thư không được tự nhiên, hơi hất cằm về phía bể bơi bên kia: “Nhìn xem đó là ai”
Bạch Cẩm Sương ngẩn ra, nhìn theo hướng Lâm Kim Thư chỉ.
Cô liếc mắt nhìn qua thì thấy Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông đang cầm ly rượu champagne đứng cạnh bể bơi.
Tuy Cảnh Hạo Đông cười cười với vô, Mặc Tu Nhân lại không có cảm xúc gì, thậm chí còn nghiêng mặt sang một bên, giống như căn bản không thấy được Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương thu ánh mắt lại, cũng không có phản ứng gì .
Từ lần Mặc Tu Nhân đưa thẻ cho cô, sau khi bị cô cự tuyệt, Mặc Tu Nhân trở nên lạnh nhạt với cô, dù sao thì cô cũng không quan tâm.
Chỉ cần trì hoãn cuộc hôn nhân một năm, đợi cô có đủ năng lực bảo vệ bản thân và gia đình cậu là đủ rồi! Vẻ mặt Lâm Kim Thư có chút kinh ngạc, cô ấy nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương: “Cậu và Mặc Tu Nhân sao lại thế này?”
Cô ấy nghĩ, hai người này cho dù thế nào cũng lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, ở chung một mái nhà sao còn lạnh nhạt như vậy.
Bạch Cẩm Sương giật giật khóe miệng, có chút trào phúng: “Không có gì, không phải tớ nói rồi sao, quan hệ của chúng tớ chỉ là trên hợp đồng!”
Lâm Kim Thư nhớ tới Bạch Cẩm Sương đã từng nói qua, ở trong mắt Mặc Tu Nhân, cô chính là một gối ôm hình người.
Cảm xúc lạnh nhạt của cô ấy hơi dao động: “Không phải cậu từng nói, anh ấy còn ôm cậu ngủ sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!