Bạch Cẩm Sương không đếm xỉa đến phản ứng của Phùng Hoàng Hân.
Cô nhìn Lâm Thanh Tuấn, nhẹ gật đầu, đưa tay vỗ vỗ bả vai Vân Yến, ra hiệu bảo cô ấy đừng quá kích động, bước vào văn phòng của Lâm Thanh Tuấn.
Bạch Cấm Sương tiện tay đóng cửa lại, Lâm Thanh Tuấn bình tĩnh mở miệng: “Lời của Phùng Hoàng Hân, em đừng để trong lòng, cũng rất dễ thấy được, cô ta đang ghen tị với em!” Bạch Cẩm Sương mỉm cười: “Em cũng không thèm để ý! Dù sao em cũng không phải loại chỉ biết đọc sách, xa rời thực tế em còn có rất nhiều cơ hội chứng minh bản thân!”
Lâm Thanh Tuấn mỉm cười: “Em có thể nghĩ như vậy thì quá tốt rồi, buổi liên hoan tối nay, em nói chuyện với mọi người nhiều thêm chút, anh hi vọng em có thể tỏa ra hào quang rực rỡ của mình ở Hoàng Thụy này, nhưng không hi vọng em gây thù hằn quá nhiều ở bộ phận thiết kế, chuyện này không tốt với em, dù sao, dù là người nhỏ bé không đáng kể ra sao, có đôi khi cũng có khả năng gây ra hiệu ứng cánh bướm, tạo ra tác động rất to lớn!”
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu, nhìn Lâm Thanh Tuấn với vẻ nghiêm túc: “Tổng giám đốc Lâm, em hiểu rồi!”
Lâm Thanh Tuấn nhếch môi: “Em hiểu rõ là được rồi, anh không muốn nói nhiều thêm về những chuyện khác nữa, còn chuyện liên quan tới sự phát triển sau này của em, các lãnh đạo công ty nghĩ thế này, em cứ dựa vào cơ hội lần này, lấy được vị trí quán quân của cuộc thi trang sức Thế Kỷ!” Anh ta nhìn Bạch Cẩm Sương, mới đổi giọng: “Nhưng hai năm trước đây, em cơ bản không có tác phẩm gì, đều là Bạch Linh Lan lấy tác phẩm của em đi dự thi, hẳn là em cũng hiểu rõ, chuyện như vậy, nếu không phải là chính em đi tham gia thi, cho dù là cô ta đạo tác phẩm của em, thì tới cuối cùng vẫn là không thể làm rõ được, thậm chí còn có người đứng về phía Bạch Linh Lan nữa, suy nghĩ của quần chúng có thể cũng sẽ mâu thuẫn không ai chịu ai “Bây giờ em cũng có tư cách tham gia bất cứ cuộc thi đấu nào trong nước, về sau nên cố gắng tham gia những cuộc thi như vậy nhiều hơn, tạo nên tảng của mình cho tốt, để chuẩn bị cho sau này có thể tiến vào vòng quan hệ của giới trang sức thế giới! Đây là tư liệu trước mắt có được về một số cuộc thì đấu gần đây, em hãy nhìn xem yêu cầu của những cuộc thi này trước, lựa chọn một cái, sau đó gửi bản thảo thiết kế của mình sang đấu vòng loại đi!”
Bạch Cấm Sương nhẹ gật đầu, nhận lấy tư liệu từ ta Lâm Thanh Tuấn, cúi đầu với anh ta: “Cảm ơn anh, tổng giám đốc Lâm!”
Lâm Thanh Tuấn cười ra vẻ như mình tức giận: “Em khách sáo với anh như vậy làm gì, dù sao anh cũng là đàn anh của em mà” Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt, nhìn anh ta: “Nếu đã như vậy, em cũng không khách sáo nữa, nếu tối nay đã là tổng giám đốc Lâm mời, vậy tôi có thể đưa bạn theo cùng đi liên hoan không?”
Lâm Thanh Tuấn khẽ giật mình: “Bạn?” Bạch Cẩm Sương cười nhìn anh ta một cái, cười nói: “Lâm Kim Thư!”
Lâm Thanh Tuấn bỗng nhiên hiểu ra. Bạch Cẩm Sương cười nói: “Gần đây cô ấy đã nghỉ ngơi ổn định, cũng tháo bột ra rồi!” Hai ngày này, dường như Lâm Kim Thư đều gọi điện thoại mỗi ngày, nhờ cô giúp đỡ, tìm cơ hội để được gặp Lâm Thanh Tuấn một lần. Lâm Thanh Tuấn bật cười: “Đương nhiên cô ấy có thế tới, dù sao cô ấy cũng là đàn em của anh, muốn đến đấy cũng là chuyện vô cùng đơn giản, còn cần em phải nói sao!” Bạch Cẩm Sương nhếch nhếch môi, nghĩ thầm, cô nhóc kia không phải là do ngại nên mới không dám nói Sao.
Cô cười nói: “Vậy để em nói với cô ấy! Lâm Thanh Tuấn nhẹ gật đầu. Ban đêm, khi Bạch Cẩm Sương gặp Lâm Kim Thư ở ngay cổng Ôn Nguyệt các, liền nhìn thấy mặt mũi nhỏ nhắn bình thường vốn lạnh nhạt của cô ấy, nay có thêm chút mừng rỡ vô cùng nổi bật.
Bạch Cẩm Sương nhếch nhếch môi: “Vào đi, lập tức sẽ có thể trông thấy đàn anh mà cậu ngày nhớ đêm mơ rồi!” Lâm Kim Thư liếc xéo cô một cái, Bạch Cẩm Sương hiểu rõ cô ấy biết bao nhiêu, cho nên từ vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô, có thể nhận ra được một chút ngại ngùng. Hai người bọn họ đi vào Ôn Nguyệt các, kết quả, lại đụng vào một người câm điện thoại di động vội vàng đi ra.
Người kia mới thẳng thừng chửi ầm lên: “CMN, chúng mày không có mắt hả” Mặt của Bạch Cẩm Sương trở nên lạnh lùng chỉ trong nháy mắt, nhìn cô gái trang điểm tinh xảo đối diện, rất khó tưởng tượng nổi, lời nói thô lỗ như vậy lại được người như thế kia nói ra.
Sắc mặt cô hơi sa sâm xuống: ” Nói chuyện lịch sự một chút đi, là cô đi đường nhưng không có mắt, đụng phải chúng tôi mà!” Người kia hiển nhiên không ngờ, Bạch Cẩm Sương dám nói chuyện với cô ta như thể.
Cô ta thẳng thừng đưa tay lên muốn đánh người, Bạch Cẩm Sương liên dứt khoát nằm cổ tay cô ta lại: Muốn đánh tôi?” Khuôn mặt cô gái kia đầy vẻ tức giận: “Mày buông ra cho tao, mày là cái thá gì, sao lại dám làm thế này với tao!” Bạch Cẩm Sương chế giễu lại: “Cô là cái thá gì? Sao tôi lại không dám làm thế này với cô, tốt nhất cô nên hiếu cho rõ răng, cô không động tới tôi, thì tôi cũng sẽ không làm gì cô!” Cô gái kia vừa nhấc chân lên liền chuẩn bị đạp Bạch Cẩm Sương, từ trước đến nay Bạch Cẩm Sương còn chưa thấy người phụ nữ nào không biết nói lý lẽ như vậy.
Mở miệng ra là nói lời thô tục, nói không lại thì đánh, đánh không được thì dùng chân đạp. Cô quả thực vô cùng tức giận, kéo cánh tay của cô gái kia về phía trước một cái, tay kia thì đè xuống vai của cô ta, vật ngược cô ta một cái, ném cô ta xuống đất.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!