Mặc Tu Nhân nói xong lập tức đứng dậy rời đi.
Bạch Cẩm Sương nhìn hình bóng của anh ta trong mắt loé lên. Cô có chút không hiểu được Mặc Tu Nhân, nhưng mà mặc kệ ra sao, cô làm tốt chuyện của mình là được. Mặc Tu Nhân lên lầu, đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ.
Anh thong thả ung dung bóc một viên kẹo bạc hà, ném vào trong miệng, nhìn ánh đèn ngủ, bực bội xoa xoa giữa hai lông mày.
Bỗng anh có chút hối hận, đem con mèo nhỏ kia vê nhưng hiện tại lại không tiện lật lọng tiễn đi. Quan hệ của anh và Bạch Cẩm Sương không nên như thế này, giống như có thứ gì đó không nằm trong khống chế của mình.
Mặc Tu Nhân nặng nề nhìn ngoài cửa sổ, gọi điện thoại cho Triệu Văn Vương: “Ngày mai tôi sẽ tự mình đi xem hạng mục thành phố Mây bên kia!” Triệu Văn Vương hơi giật mình: “Tổng giám đốc Mặc, không phải anh nói để phó tổng giám đốc Từ đi sao?” Mặc Tu Nhân trâm giọng: “Anh nói với anh ta không cân đi nữa, mặt khác, đặt vé máy bay ngày mai giúp tôi!” Cùng thời gian.
Cảnh Hạo Đông nhận được một lời mời kết bạn trên Zalo, anh ta vừa thấy ghi tên là Lâm Kim Thư, vội vàng vui mừng đồng ý.
Kết quả, anh ta mới vừa đồng ý, Lâm Kim Thư đã chuyển một khoản cho anh ta, tiền không nhiều không ít, vừa đủ để anh ta thanh toán tiền cơm trưa của phòng bao đối diện.
Sắc mặt Cảnh Hạo Đông biến đổi. Cảnh Hạo Đông: “Lâm Kim Thư, em có ý gì đây?”
Kết quả, không đợi Lâm Kim Thư trả lời lại, di động anh ta giống như bị virus vậy, chuyển khoản đã được nhận. Mặt Cảnh Hạo Đông khó coi nhìn chằm chằm màn hình di động.
Cảnh Hạo Đông: [Vừa rồi anh không có nhận tiền, điện thoại có vấn đề, anh sẽ không nhận tiên của em, anh sẽ chuyển lại cho eml] Kết quả, tin nhắn vừa mới gửi đi thì hiện lên một dấu chấm than màu đỏ.
Khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Hạo Đông biến thành xanh mét, đối phương vậy mà cho anh ta vào danh sách đen rồi.
Anh ta nhịn không được chửi thề: “Định mệnh, đây là thao tác gì chứt” Chuyển khoản cho người ta nhận xong thì cho người ta vào danh sách đen luôn! Anh ta thật là phục! Nhà Lâm Kim Thư, cô xoá kết bạn, khép máy tính lại, xoay người đi nghỉ ngơi.
Một đồng tiền của Cảnh Hạo Đông cô cũng không muốn thiếu! Đáng thương Cảnh Hạo Đông nào biết rằng, điện thoại anh ta mới bị Lâm Kim Thư hack trong nháy mắt. Anh ta còn tưởng là điện thoại của mình gặp trục trặc mới nhận chuyển khoản. Ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương đi làm thì biết Mặc Tu Nhân đã đi công tác. Mấy ngày liên tiếp cô đều không nhìn thấy bóng dáng Mặc Tu Nhân.
Vết thương trên đùi Tiểu Bạch đã tốt hơn. Trang sức của Vân Thành Nam và Lý Thanh cũng đã hoàn thành xong, khoản tiền còn lại cũng đã giao, Mặc Tu Nhân vẫn chưa trở về.
Hôm nay, cuộc thi trang sức Thế Kỷ cũng đã kết thúc. Giữa trưa, Bạch Cẩm Sương và Vân Yến mới vừa ăn xong cơm trưa thì biết mình đạt được giải nhất của cuộc thi thiết kế trang sức Thế Kỷ.
Các cô mới vừa vào phòng thiết kế đã nghe thấy giọng nói chua ngoa của Phùng Hoàng Hân.
“Không phải chỉ là một cái giải nhất thôi sao, sao mọi người phải thổi phồng cô ta lên như thế, cũng đâu thiếu người đạt được quán quân cuộc thi trang sức Thế Kỷ!” “Chị Phùng, không riêng gì nguyên nhân này, gần đây nhiệt độ của Bạch Cẩm Sương cao, rất nhiều người yêu thích danh tiếng của cô ấy mời làm thiết kế đó!” Phùng Hoàng Hân hừ lạnh một tiếng: “Buồn cười, trừ giải nhất lần thi đấu này thì cô ta còn có tác phẩm nào có thể lấy ra? Một người mới đến tác phẩm cũng không có, nếu không phải bởi vì nhiệt độ của vụ kiện tụng lúc trước thì sao cô ta có thể được nhiều người quan tâm thế chứ, tôi xem lần này cô ta có thể đoạt giải, tám phần cũng là vì nhiệt độ của vụ kiện sao chép lúc trước nên giám khảo mới trao giải thưởng cho cô ta!” Cô ta vừa nói xong thì không ai tiếp lời nữa.
Rốt cuộc, cuộc thi trang sức Thế Kỷ là do trang sức đá quý Hoàng Thuy tài trợ thi đấu, lời này của Phùng Hoàng Hân không khác gì đang chửi công ty người ta.
Phùng Hoàng Hân không thích Bạch Cẩm Sương, những người khác cũng sẽ không giống cô ta, mạo hiểm đắc tội công ty tiếp tục nghị luận chuyện này. Phùng Hoàng Hân vừa nói xong, Vân Yến đã bước vào phòng thiết kế, Bạch Cẩm Sương cũng không kịp giữ cô ấy.
Từ trước đến nay Vân Yến nhát gan, lúc này lại không thể khống chế cảm xúc, cô ấy tức giận nhìn mọi người, bất bình vì Bạch Cẩm Sương: “Mọi người chính là ghen tị, năng lực của nhà thiết kế Bạch như thế nào, chẳng lẽ bản thảo thiết kế của cô ấy gần đây không thể chứng minh sao?” Phùng Hoàng Hân cười nhạo: “Chứng minh cái gì chứ, không phải chỉ là nhiêu thêm mấy khách hàng sao? Đây có thể chứng minh vấn đề gì, so sánh với những nhà thiết kế thiên tài ở trong cuộc thi trang sức, cô ta còn kém xa lắm!” Sắc mặt Vân Yến khó coi, điểm này cô ấy không thể phủ nhận, bởi vì Bạch Cẩm Sương chỉ là người mới thôi mà đã tham gia một cuộc thi trang sức Thế Kỷ nổi tiếng. Phùng Hoàng Hân nói không phải không có lý.
Ở trong giới trang sức, một lần đoạt giải không tính là cái gì, cần phải có thiên phú thiết kế và linh cảm không ngừng tuôn trào mới có thể để cho một nhà thiết kế đi lên. Bạch Cẩm Sương đi vào phòng thiết kế, duỗi tay giữ chặt Vân Yến đang muốn dỗi Phùng Hoàng Hân, bình tĩnh mở miệng: “Nhà thiết kế Phùng nói không sai, đúng là bây giờ tôi còn kém xa lắm, chẳng qua, tôi sẽ nỗ lực chứng minh bản thân mình!”
Bạch Cẩm Sương vừa nói xong, Lâm Thanh Tuấn từ văn phòng đi ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!