Bạch Cẩm Sương đột ngột quay đầu, liền nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang ở phía trước bảo vệ cô, sắc mặt lạnh lùng nhìn Sở Tuấn Thịnh.
Sở Tuấn Thịnh nắm chặt lấy cánh tay Bạch Cẩm Sương không buông.
Nhìn thấy Mặc Tu Nhân, Sở Tuấn Thịnh hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức chế nhạo: “Anh Mặc, nhà của anh là ở ngoài biển, anh quản cũng rộng quá rồi, tôi với em gái Bạch ở gần hay xa cũng đâu có liên quan tới anh nhỉ?”
Mặc Tu Nhân chán ghét liếc mắt thấy Sở Tuấn Thịnh đang kéo tay của Bạch Cẩm Sương: “Buông cô ấy rai” Trên mặt Sở Tuấn Thịnh nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi không buông đấy!”
Mặc Tu Nhân kéo cánh tay còn lại của Bạch Cẩm Sương: “Vậy đừng trách tôi không khách khít”
Sở Tuấn Thịnh dửng dưng nhìn anh: “Vậy sao? Tôi lại muốn xem xem, anh không khách khí như thế nào?” Cả người Mặc Tu Nhân tỏa ra khí thế bức người, giơ tay giữ chặt lấy cánh tay của Bạch Cẩm Sương đang bị Sở Tuấn Thịnh kéo, muốn dùng bạo lực. Nhìn thấy hai người này gươm súng sẵn sàng, có một vài nhà báo đã theo dõi họ.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Các người đang làm đau cánh tay tôi đấy!” Lực ở trên hai cánh tay cùng một lúc buông lỏng.
Bạch Cẩm Sương vội vàng rụt hai cánh tay của mình lại, sắc mặt cô có chút khó coi: “Các người muốn cãi nhau, xin mời tiếp tục, đừng liên lụy tôi vào cùng, tôi không muốn bị người ta nghĩ rằng mình là một con khỉ diễn xiếc!” Bạch Cẩm Sương nói xong, chân lùi về sau mấy bước.
Đôi mắt Mặc Tu Nhân trâm xuống, không nói gì, hất tay Sở Tuấn Thịnh ra, lấy khăn tay ra tỉ mỉ cẩn thận lau tay một lượt, giống như Sở Tuấn Thịnh là thứ gì đó bẩn thỉu. Khóe miệng Sở Tuấn Thịnh giật giật hai cái, lạnh lùng khit mũi nhìn bác sĩ.
Anh ta quay người nhìn Bạch Cẩm Sương, con ngươi lóe lên, nghĩ tới buổi chạng vạng tối ngày hôm qua, ở trên nóc bệnh viện, Bạch Cẩm Sương cũng dứt khoát xoay người rời đi.
Anh ta trêu chọc nhìn Bạch Cẩm Sương, hứng thú dạt dào trong mắt: “Em gái Bạch, cô đã không muốn cùng tôi đi ăn mừng, tôi cũng không ép buộc cô, nhưng nói thật lòng, cô có cần trải nghiệm một chút ở công ty trang sức đá quý Thanh Sương của chúng tôi không, so với anh Mặc tôi nói nhiều hơn, thứ nhất không hạn chế quyền tự do kết bạn của nhân viên, thứ hai không ép buộc nhân viên phải xếp hàng, tuyệt đối là cấp trên có lương tâm” Sắc mặt của Mặc Tu Nhân lập tức chuyển sang âm trâm một chút.
Bạch Cẩm Sương tỏ vẻ thờ ơ: “Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng hiện tại tôi không có kế hoạch thay đổi công ty!” Bạch Cẩm Sương đi tới cạnh cửa xe, nhìn sắc mặt âm trầm của Mặc Tu Nhân: “Giám đốc Mặc, xin nhường một chút, tôi phải đi rồi!” Mặc Tu Nhân trầm lặng liếc nhìn cô một cái, xoay người đi tới xe của mình.
Bạch Cẩm Sương lên xe, chiếc xe dứt khoát rời đi. Xe của Mặc Tu Nhân cũng khởi động rời đi. Sở Tuấn Thịnh hơi nhếch miệng, miệng cười nhưng lòng không cười, tự nói một mình: “Nhân tài như thế này mà lại ở bên cạnh Mặc Tu Nhân, thật đáng tiếc.”
Chiếc xe của Bạch Cẩm Sương vừa tới bãi đỗ xe của công ty trang sức đá quý Hoàng Thụy, chiếc xe của Mặc Tu Nhân liền dừng lại ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!