Cùng lúc đó, người đứng cạnh giường bật đèn ngủ lên.
Bạch Cẩm Sương nghỉ ngờ nhìn người đang đứng cạnh giường, hơn nửa ngày trái tim mới trở về vị trí cũ.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông xuất hiện trong phòng cô lúc nửa đêm: “Nửa đêm rồi mà anh còn làm gì cái gì vậy?”
Cảm giác nửa đêm kinh hồn phách tán này thiếu chút nữa là làm cô dọa thành bệnh mất.
Mặc Tu Nhân giữ vẻ mặt bình thản, không nói chuyện.
Bạch Cẩm Sương vô cùng sợ hãi, thấy Mặc Tu Nhân không nói chuyện, nàng không tránh khỏi có chút tức giận: “Anh có biết đọa quá lố là có thể làm cho người ta chết không, anh mộng du nửa đêm à?”
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương với vẻ mặt u ám.
Anh biết nửa đêm đột nhiên xuất hiện trong phòng của Bạch Cẩm Sương như thế này, rất không tốt.
Tuy nhiên, anh thực sự không ngủ được.
Anh đã đi tắm và đi ngủ sớm, nhưng bởi vì mùi thơm trên người mà anh không thể nào chịu nổi, lại xuống giường tắm lại lần hai.
Nhưng dù vậy, anh vẫn không thể ngủ được, anh lén mua dầu gội và sữa tắm giống Bạch Cẩm Sương, chỉ phát hiện mùi của loại sữa tắm này không giống với mùi trên người Bạch Cẩm Sương.
Anh đau đầu muốn chết, đứng dậy ăn mấy viên kẹo bạc hà, trong lòng không kìm được sự phiền não.
Trước đây, khi không có Bạch Cẩm Sương, cả đêm anh cũng không ngủ được, nhưng bây giờ lại không thoải mái như trước kia.
Lại nghĩ về người kêu anh ngủ yên là anh liền ngủ yên, anh thực sự không biết là có thứ gì làm cho anh như vậy.
Đáng tiếc là, bây giờ anh sửng sốt khi phát hiện ra mình vừa không thể chịu được cảm giác không ngủ được, lại không muốn uống thuốc ngủ, vì vậy anh muốn đến gần, ngửi xem trên người Bạch Cẩm Sương rốt cuộc là mùi gì.
Anh cũng không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương sẽ tỉnh lại vào nửa đêm! Chỉ là, dưới tình huống hiện tại, anh sao cũng không thể nói thật được, mình lẻn qua để ngửi mùi của Bạch Cẩm Sương, nghe có vẻ biến thái, rất phèn.
Mặc Tu Nhân hai mắt lóe lên, nhìn về phía Bạch Cẩm Sương đang tức giận, anh nói: “Tôi quen giường, tôi muốn lên ngủ!”
Bạch Cẩm Sương biết đây là phòng ngủ chính, Mặc Tu Nhân trước kia có thể đã ngủ ở đây.
Mặc dù vẫn còn sợ hãi, nhưng cô không có lý do gì để bác bỏ những lời của Mặc Tu Nhân.
Cô kìm nén lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi, định xuống giường: “Vậy tôi qua ngủ phòng bên cạnh!”
Kết quả, chân cô còn chưa chạm đất, Mặc Tu Nhân đã nằm lấy cánh tay cô, vẻ mặt nặng nề: “Không sao, giường lớn như vậy, tôi có thể chia đôi với em, tôi không ích kỷ như vậy!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Vấn đề ở đây không phải là ích kỉ hay không ích kỉ, anh phải giữ khoảng cách với tôi để cho tôi không có những suy nghĩ không an phận với anh cơ chứ, tôi đương nhiên không dám cùng anh ngủ rồi! Nếu không, lỡ như tôi làm ra hành động nào gây hiểu lầm cho anh, anh lại nghĩ tôi có suy nghĩ kì quái gì với anh, tôi thật sự không muốn giải thích hết lần này đến lần khác cho anh! ”
Mặc Tu Nhân yên lặng nhìn cô, anh lại còn cho rằng cô đặc biệt thích giải thích với người tai Giải thích với mình nhiều lần trong ngày, để thể hiện cô ấy không có suy nghĩ đặc biệt nào về mình! Cho dù trước đây anh cũng nghĩ như vậy, hiện tại cũng làm biếng suy nghĩ rồi.
Bạch Cẩm Sương vừa dứt lời, bên ngoài quản gia đã lo lắng chạy đến gọi lớn: “Cô chủ, tôi vừa nghe thấy cô kêu, cô không sao chứ?”
Mặc Tu Nhân cau mày, cao giọng nói: “Không sao, tôi đang đùa với cô ấy thôi, ông đừng lo lắng!”
Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân, ánh mắt như muốn nói: Ai đang đùa giỡn với anh! Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, nói thẳng: ”
Đừng lo lắng, tôi tin rằng bây giờ em không có suy nghĩ gì với tôi, em không cần giải thích nữa đâu, đi ngủ đi!”
Bạch Cẩm Sương vẫn đơ tại chỗ.
Mặc Tu Nhân có chút không kiên nhẫn: “Kêu em đi ngủ thì em cứ ngủ đi, tôi cũng không làm gì em đâu! Em lo lắng cái gì!”
Bạch Cẩm Sương môi mấp máy, vẻ mặt phức tạp nhìn Mặc Tu Nhân: ”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!