Khi Mặc Tu Nhân bước vào, anh thấy Lâm Thanh Tuấn đang nói chuyện với Cảnh Hạo Đông.
Lâm Kim Thư kinh ngạc nhìn bọn họ: “Hai người quen nhau à?”
Cảnh Hạo Đông cười: “Còn hơn cả người quen, chúng tôi đã là người quen cũ rồi!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của Lâm Kim Thư hiện lên một vẻ ngạc nhiên.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Tuấn nhìn thấy Mặc Tu Nhân đi tới, lập tức đứng lên: ”
tổng giám đốc Mặc!”
Mặc Tu Nhân thản nhiên nhìn anh ta một cái: “Ở riêng mà, đừng quá câu nệ”
Bạch Cẩm Sương mang đồ ăn đi vào, cố tình bỏ qua Mặc Tu Nhân, giữ một khoảng cách nhất định với anh như thể anh là một vật thể có độc vậy.
Mặc Tu Nhân chú ÿ thấy hành động của cô, ánh mắt tối sầm, không nói câu nào.
Bạch Cẩm Sương mở túi đồ ăn ra: “Kim Thư, tiền bối, ăn cơm thôi!”
Cảnh Hạo Đông mỉm cười, cũng mở đồ ăn trên tay: “Tu Nhân, chúng ta cũng ăn đi!”
Khóe miệng Bạch Cẩm Sương giật giật, không hiểu sao cô lại cảm thấy cảnh tượng này có chút kỳ quái.
Trong một lúc, mùi thức ăn tràn ngập cả phòng bệnh.
Cảnh Hạo Đông cười nhìn Lâm Thanh Tuấn: “Giám đốc Lâm, không ngờ anh lại là tiên bối của Kim Thư và nhà thiết kế Bạch!”
Khi Lâm Kim Thư nghe được lời của Cảnh Hạo Đông, theo bản năng liếc nhìn qua Lâm Thanh Tuấn, nháy mắt luống cuống: “Kim Thư là ai, đừng kêu bậy bạ”
Cảnh Hạo Đông chớp mắt, “Tên em là Lâm Kim Thư, còn không phải là Kim Thư à!”
Anh ta thấy được rõ ràng sự thay đổi trong ánh mắt của Lâm Kim Thư vừa rồi, anh ta lơ đãng liếc nhìn Lâm Thanh Tuấn, ánh mắt suy nghĩ gì đó.
Bạch Cẩm Sương thấy rõ, Lâm Kim Thư sợ Lâm Thanh Tuấn sẽ hiểu lầm cô ấy và Cảnh Hạo Đông, cô không khỏi nhíu mày.
Mặc Tu Nhân nhìn như đang ăn, anh lại luôn vô tình chú ý đến phản ứng của Bạch Cẩm Sương.
Nhìn thấy cô cau mày, anh cảm thấy khó chịu một cách không giải thích được, sắc mặt hơi tối sầm lại: “Cơm còn không nhồi đủ miệng của cậu à, không muốn ăn thì về phòng đi!”
Cảnh Hạo Đông thức thời mở miệng: “OK, tôi câm ngay!”
Sau khi ăn xong, Lâm Thanh Tuấn chào tạm biệt, hẹn hôm nào lại đến thăm Lâm Kim Thư.
Bạch Cẩm Sương đi tiên anh ta.
Mặc Tu Nhân ngậm một viên kẹo bạc hà, đứng trước hành lang, nhìn Lâm Thanh Tuấn và Bạch Cẩm Sương đi dưới bãi cỏ bên khoa nội trú, vẻ mặt nặng nề, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong tiểu khu, Lâm Thanh Tuấn vừa đi, Lâm Kim Thư như bị mất hồn, buồn rũ rượi.
Cảnh Hạo Đông là ai chứ, anh ta đi qua vạn bụi hoa, không một cái lá dính thân, bất kế là người phụ nữ như thế nào, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh ta đã có thể nhìn thấu.
Sự mất mát của Lâm Kim Thư biểu hiện quá rõ ràng.
Ánh mắt anh ta lóe lên, cười giả lả nhìn Lâm Kim Thư, “Kim Thư, em với giám đốc Lâm là quan hệ gì vậy?”
Lâm Kim Thư nhíu mày: “Muốn kêu tôi thì kêu đàng hoàng, hoặc là đừng nói chuyện với tôi nữa!”
Cô dừng một chút, sau đó vẫn giải thích: ” Lâm Thanh Tuấn là tiền bối của tôi!”
Cảnh Hạo Đông nhướng mày, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Thật không? Sao tôi không cảm thấy như vậy?”
Lâm Thiển sợ người khác nhìn thấu tình cảm của cô đối với Lâm Thanh Tuấn, cô lập tức nói: “Lúc trước anh ấy đã cứu mạng tôi!”
Cảnh Hạo Đông không ngờ rằng lại còn một màn như vậy.
Anh đối với Lâm Kim Thư, lần đầu tiên gặp mặt, một cách khó hiếu liền cảm thấy hứng thú với cô.
Anh ta không khỏi nói: “Thời cổ đại, nếu như mỹ nữ được nam nhân cứu giúp, nếu người nọ có vẻ ngoài đẹp, mỹ nữ sẽ nói là: cứu mạng của công tử, tiếu nữ không nghĩ ra gì để đền đáp, chỉ có thế lấy thân báo đáp!”
Lâm Kim Thư nhíu mày, nhìn anh ta không nói gì.
Cảnh Hạo Đông nhìn chăm chăm cô, nói tiếp: “Nếu người kia vẻ ngoài xấu xí, mỹ nữ nói: ơn cứu mạng của công tử, tiểu nữ không có gì để đền đáp, kiếp sau chỉ có thế làm trâu ngựa báo đáp cho người!”
Lâm Kim Thư khóe miệng giật giật: Rốt cuộc anh đang muốn nói cái gì vậy?”
Vẻ mặt của Cảnh Hạo Đông nghiêm túc hiếm thấy: “Vậy em cùng Lâm Thanh Tuấn là quan hệ kiểu gì đấy?”
Lâm Kim Thư sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.
Bạch Cẩm Sương vừa bước vào, nhìn thấy Cảnh Hạo Đông vẫn còn ở đây liền không khỏi nhíu mày: “Anh Cảnh, sao anh còn ở đây, Kim Thư cần nghỉ ngơi!”
Cảnh Hạo Đông nhìn thoáng qua bộ dạng mất hồn mất vía của Lâm Kim Thư, cà lơ phất phơ nhìn Bạch Cẩm Sương: “Vậy thôi!”
Nói xong, anh liền đứng dậy đi ra ngoài cửa, không nhịn được nói với Lâm Kim Thư: ”
Đừng quên, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy nhét”
Cảnh Hạo Đông vừa ra khỏi cửa, đã thấy Mặc Tu Nhân đứng đó, vẻ mặt nặng nề.
Anh cong môi: “Cậu và thiết kế Bạch, không phải là cùng một tờ hộ khẩu sao? Gặp nhau sao lại không nói một lời!”
Mặc Tu Nhân ánh mät lạnh lùng quay lại phường, ”
Chỉ có một mối quan hệ này thôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!