Nghe Cảnh Hạo Đông nói vậy, Mặc Tu Nhân nhớ tới món quà hôm qua của Bạch Cẩm Sương.
Lúc đó, anh đã đánh Bạch Cẩm Sương một cái.
Khi ấy, Bạch Cẩm Sương đã cảm thấy hơi hơi tức trong người.
Nhưng mà, trước giờ cô vẫn rất giỏi trong việc kìm nén cảm xúc.
Kể cả khi cô bị Trịnh Hoài Thanh phản bội thì cô vẫn rất bình tĩnh đáp trả lại.
Tôi hôm qua, dáng vẻ của cô lúc ấy rất lạnh nhạt.
Anh ngước mặt lên nhìn Cảnh Hạo Đông: “Mọi việc không giống như suy nghĩ của cậu đâu.
Hơn nữa, sau này cậu cứ xem như chưa từng thấy chuyện giữa tôi với cô ấy.
Cậu càng không được nói chuyện này ra cho ai nghe, cũng đừng có mà kế những thứ nhảm nhí ra bên ngoài!”
Sau khi Mặc Tu Nhân nói xong thì ngay lập tức đi vào thang máy.
Cảnh Hạo Đông nhíu mày nhìn thang máy ở trước mắt mình đang từ từ đóng lại, anh ta tiếc nuối nhún vai một cái: “Được thôi, tôi sẽ nghe lời cậu mà”
Trong phòng bệnh.
Vừa rồi, Bạch Cẩm Sương không thể nhìn thấy được sắc mặt của Mặc Tu Nhân đã thay đổi như thế nào.
Nhưng mà, Lâm Kim Thư ở phía đối diện cô lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Vân Thành Nam hỏi thăm Lâm Kim Thư vài câu, trao đổi số điện thoại với Bạch Cẩm Sương rồi anh ta đi ra ngoài.
Ngay khi anh ta vừa rời khỏi, Lâm Kim Thư lập tức hỏi: “Cẩm Sương à, hình như cậu đã làm lỗi gì đó với Mặc Tu Nhân phải không.
Vừa rồi, tớ thấy sắc mặt của anh ta trông rất khó coi đó!”
Đôi mắt của Bạch Cẩm Sương lóe lên.
Cô lắc đầu: “Cậu nghĩ xem tớ là thân phận gì mà có thể gây ra lỗi với anh ta được chứ!”
Lâm Kim Thư nhíu mày: “Không phải hai người đã kết hôn rồi sao? Lúc cậu vừa giới thiệu, tớ thấy quan hệ của Vân Thành Nam với tên đó khá thân thiết! Nếu tớ mà là cậu, chắc lúc này trong lòng tớ đang cảm thấy rất không thoải mái!”
Bạch Cẩm Sương nhìn qua Lâm Kim Thư: “Vậy à? Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của cậu thôi.
Cậu làm sao biết được…
Bạch Cẩm Sương không nhịn được nữa.
Cô nói ra hết mọi chuyện trong tối hôm qua từ việc tặng cái tay áo cho Mặc Tu Nhân đến việc tự nhiên bị Mặc Tu Nhân mỉa mai.
Lâm Kim Thư nghe xong mọi chuyện thì há hốc mồm.
Khuôn mặt nhỏ nhân, lạnh nhạt của cô ấy hiện lên chút nét khinh bỉ.
Cô ấy nhịn không được nữa nên đã bật cười: “Anh ta là một kẻ tự cuồng bản thân đến điên à…
Anh ta cho rằng mình là nhà giàu phiền phức gì gì đó thì tớ thật sự sợ anh ta chưa biết chuyện này.
Năm đó, người muốn theo đuổi cậu ở đại học Trà Giang nếu có đứng xếp thành vòng, nắm tay với nhau thì chắc cũng được ba vòng trường!”
Bạch Cẩm Sương nghe được những lời của Lâm Kim Thư thì bật cười thành tiếng: “Chắc anh ta sẽ nói lại với tớ một câu.Nữ nhân muốn chạy theo anh ta nếu đứng xếp thành vòng, nắm tay nhau thì chắc cũng được ba vòng trái đất!”
Lâm Kim Thư giương khoé miệng: “Anh ta chứ có phải là trà sữa Phúc Long đâu!”
Bạch Cẩm Sương lại một lần nữa nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Cô tưởng tượng đến một Mặc Tu Nhân lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng lại phải nhận lấy bốn chữ ‘Trà sữa Phúc Long’ to đùng này.
Thật sự cô không nhịn cười được đâu! Hình ảnh này thật sự quá đỉnh! Cô không dám tưởng tượng xa hơn nữa.
Lâm Kim Thư thấy tâm trạng của cô đã ổn hơn nên nói tiếp: “Hôm qua hai người cãi lộn đến như vậy mà anh ta vẫn không cho cậu chút mặt mũi nào! Ra khỏi công ty rồi mà vẫn gặp được ở bệnh viện.Quả thật là oan gia ngõ hẹp!”
Bạch Cẩm Sương cười không thấy mắt đâu: “Nếu như là oan gia ngõ hẹp thật, vậy nếu tớ đi cái ngõ đó thì anh ta sẽ chẳng có đường đi rồi!”
Không cần phải nói, từ trước đến giờ Bạch Cẩm Sương chưa từng để thua khí thế với người khác.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Kim Thư bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười e thẹn: “Nếu nói về khí thế thì chắc chắn là Cẩm Sương nhà tớ có khí thế nhất rồi!”
Cô ấy nói xong lại len lén nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng nói mất vẻ tự nhiên: “Việc kia…Cẩm Sương à.Khi nào Vân…Lâm Thanh Tuấn mới tới đây vậy!”
Bạch Cẩm Sương dùng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép để nhìn cô ấy: “Đợi tí! Giờ tớ đi gọi cho anh ta!”
Lâm Kim Thư 7A…”lên một cái: ”
Cậu chưa gọi cho anh ấy nữa à…!”
Bạch Cẩm Sương không còn lời nào để nói cũng không muốn phản ứng lại với cô ấy nên đã cầm điện thoại đi ra bên ngoài.
Bạch Cẩm Sương vừa rời khỏi, cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Lâm Kim Thư miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy được gương mặt anh tuấn đang cười đùa tí tửng của Cảnh Hạo Đông: “Em gái à! Năm viện sao rồi!”
Lâm Kim Thư hừ một cái: “Ai là em gái của anh chứ!”
Cảnh Hạo Đông cười cười bước lại chỗ ngồi quen thuộc ở bên cạnh giường bệnh: “Đừng nói vậy mài! Dù gì chúng ta cũng từng thân tàn chí kiên! Em cũng nên để lại cho anh một tí mặt mũi chứ!”
Lâm Kim Thư không thèm nhìn anh ta: “Mặt mũi của mình thì phải tự mình kiếm, không ai ban phát cho anh được đâu!”
Cảnh Hạo Đông gặp Lâm Kim Thư như muối gặp dầu vậy, hai thứ đó không hoà tan vào nhau được.
Anh ta ngay lập tức nhớ lại hồi tối hôm qua ở phía trước cửa của phòng com, dáng vẻ của cô ấy như một em thỏ trắng vậy.
Anh ta không nhịn được nhếch môi một cái: “Vậy tôi cũng không cần mặt mũi lãm đâu.
Em xem này cả hai chúng ta đều bị gãy tay trái, vô bệnh viện lại nằm hai phòng sát bên nhau.
Chúng ta thật sự rất có duyên đói”
Cuối cùng, Lâm Kim Thư cũng chịu nhìn anh ta một cái: “Cái duyên như vầy, tôi tình nguyện vứt đi!”
Sau khi Lâm Kim Thư đáp lại bằng giọng nói cứng rắn ấy thì cũng vừa lúc Bạch Cẩm Sương đẩy cửa bước vào.
Cảnh Hạo Đông nhìn thấy Bạch Cẩm Sương thì đã nhớ lại lời của Mặc Tu Nhân mới nói khi nãy.
Đôi mắt của anh ta lóe lên và anh ta đã chịu im miệng lại.
Bạch Cẩm Sương chủ động mở đầu cuộc nói chuyện: “Anh Cảnh à! Phiền anh hãy quay về phòng bệnh của mình.
Lâm Kim Thư đang là người bệnh, cần được nghỉ ngơi!”
Cảnh Hạo Đông nhướng mày, hoàn toàn không quan tâm lời cô vừa nói: “Tôi cũng là người bệnh mà!”
Khoé môi Bạch Cẩm Sương giật giật hai cái: “Vậy có lẽ anh càng cần phải về sớm để nghỉ ngơi đấy ạ!”
Cảnh Hạo Đông nhớ đến thái độ của Bạch Cẩm Sương với Mặc Tu Nhân, có lẽ trong lòng cô đang không thoải mái lắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!