Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không ngờ rằng người mình tiện tay cứu được thế mà lại là Vân Thành Nam.
Nói ra, đối phương còn giúp cô xác thực vụ việc Bạch Linh Lan giả vờ tự sát nữa.
Cô nở nụ cười chân thành, gật đầu, vươn tay bắt tay Vân Thành Nam: “Chào anh, tôi là Bạch Cẩm Sương, người giả vờ tự sát trong bài thanh minh của anh kia là em gái cùng cha khác mẹ của tôi.
Tôi vẫn luôn cảm thấy viện trưởng bệnh viện Việt Đức là người tốt, thật sự không ngờ được anh lại còn trẻ tuổi tới vậy”
Bấy giờ cô cũng chợt nhớ ra những lời đám người kia đã nói khi hành hung Vân Thành Nam ban nãy.
Nếu cô không hiểu sai, việc Vân Thành Nam bị đánh hẳn còn có liên quan với bài thanh minh công khai đó.
Bởi vậy Bạch Cẩm Sương lại đâm thấy hơi áy náy.
Hai người buông tay nhau ra, ánh mất Vân Thành Nam ngập vẻ ngạc nhiên: “Hóa ra là cô à”
Sự kiện sao chép ầm ï suốt dạo gần đây, còn kéo theo cả vụ việc giả vờ tự sát ở bệnh viện Việt Đức, tất nhiên anh ta phải hay biết.
Bạch Cẩm Sương cười cười gật đầu: “Là tôi, tôi còn chưa cảm ơn viện trưởng Vân đã vươn bàn tay chính nghĩa, giúp tôi không đến nước bị cư dân mạng mảng hội đồng đó.”
Vân Thành Nam nghe lời này cũng cười cười: “Không có gi, đây là lương tri tối thiểu nhất của một người làm bác sĩ”
Hai người được biết thân phận của nhau, thoáng chốc mối quan hệ trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Bạch Cẩm Sương nhìn anh ta: “Phải rồi, đám người đó là ai? Làm sao anh lại bị đám người đó chặn đường trong ngõ vậy?”
Vân Thành Nam nhìn Bạch Cẩm Sương một cái, mỉm cười bất đắc dĩ: “Người làm bác sĩ, có ai không từng bị vài người thân bệnh nhân ghi thù.
Hôm nay tôi chỉ bất chợt muốn tới siêu thị bên này mua đồ, không ngờ mới bước vào ngõ đã bị trùm bao tải vào đầu rồi”
Nói tới đây, anh ta lại cười nhìn Bạch Cẩm Sương cái nữa: “Nói ra thì, còn may nhờ có cô cứu”
Bạch Cẩm Sương thấy hơi ngại ngùng: “Viện trưởng Vân nói gì vậy, là anh giúp tôi trên mạng trước, nói ra tôi còn phải cảm ơn anh nữa”
Tâm trạng Vân Thành Nam vui vẻ hơn không ít: “Chúng ta cũng được coi như giúp qua lại huề rồi.
À phải, cô sang phía này làm gì vậy?”
Tỉa sáng trong mắt Bạch Cẩm Sương vụt lóe, cười chỉ sang siêu thị bên cạnh: “Bạn tôi nằm viện, qua đây mua cho cô ấy ít đồ dùng sinh hoạt.”
Vân Thành Nam ngạc nhiên: “Vậy thì trùng hợp quá, đi thôi, chúng ta cùng đi.”
Bệnh viện Việt Đức.
Mặc Tu Nhân tới bệnh viện, thấy tay Cảnh Hạo Đông được bó thạch cao cố định bèn đưa anh ta về phòng bệnh.
Hai người đứng trước cửa phòng, nói chuyện mấy câu rồi Mặc Tu Nhân định đi luôn.
Cảnh Hạo Đông vội vã dùng cái tay còn lành lặn kéo anh giữ lại: “Tới bữa cậu phải đưa cơm tới cho tôi đó, cơm trong bệnh viện khó ăn chết đi được”
Cảnh Hạo Đông chỉ bị thương cánh tay, sức không hề yếu đi chút nào, lại còn ở trong bệnh viện thi thoảng trêu hoa ghẹo bướm.
Ngó thấy cô y tá đi tới còn phải ve vãn một hồi, vứt cho người ta một ánh mắt mờ ám.
Mặc Tu Nhân ra vẻ như không quen biết anh ta: “Bảo người khác đưa tới, tôi rất bận!”
Cảnh Hạo Đông bám dính vào anh như bã kẹo cao su: “Đừng mà, tốt xấu gì tôi cũng nằm viện mà”
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta muốn cạn lời: “Cậu chỉ bị gãy xương, hoàn toàn có thể không nằm viện.”
Cảnh Hạo Đông cau mày: “Cậu không hiểu hả, bệnh viện nhiều em gái như vậy, khó lắm tôi mới ghé bệnh viện được một chuyến, làm sao có thể không bắt lấy cơ hội này chứ”
Mặc Tu Nhân suýt thì không nhịn được bẻ gãy luôn cánh tay còn lại của anh ta: “Tôi đề nghị cậu vào khoa thần kinh khám thử đi”
Mặc Tu Nhân mới nói dứt lời, điện thoại đã vang lên.
Anh tiện tay nhận điện thoại.
Cảnh Hạo Đông vừa buông Mặc Tu Nhân ra, liếc mắt đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở không xa.
Lập tức anh ta nhớ tới chuyện xảy ra trong đêm Mặc Tu Nhân nói với anh ta là mình đã lĩnh chứng với Bạch Cẩm Sương.
Anh ta kéo phắt Mặc Tu Nhân lại, nháy mắt nói: “Tu Nhân, kia không phải cô thiết kế bé bỏng nhà cậu à?”
Mặc Tu Nhân đang nghe điện thoại, bị Cảnh Hạo Đông cất ngang cũng không nhịn được cau mày nhìn qua.
Sau đó, anh lập tức trông thấy Bạch Cẩm Sương và một người đàn ông trẻ tuổi, hai người ai nấy đều xách đồ trong tay, nói nói cười cười đi từ đầu kia của hành lang khu nội trú đi tới.
Những bác sĩ và y tá đi ngang qua họ còn gật đầu chào hỏi.
Ánh mắt Mặc Tu Nhân hơi tối đi.
Có thế nào anh cũng không thể ngờ là chỉ mới có nửa ngày trời, anh lại trông thấy Bạch Cẩm Sương thân thiết với một người đàn ông khác như thế.
Rõ ràng là anh bảo Bạch Cẩm Sương đừng nên có ý nghĩ quá phận nào với mình, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh Bạch Cẩm Sương cứ chốc chốc lại đổi một người…
Cði lòng Mặc Tu Nhân lại không nhịn được bốc hỏa.
Tại sao trước đây anh không điều tra ra là bản lĩnh quyến rũ ve vãn của người phụ nữ này còn cao siêu hơn cả Cảnh Hạo Đông chứ.
Bạch Cẩm Sương đang nói chuyện với Vân Thành Nam, Vân Thành Nam nói nếu bạn của Bạch Cẩm Sương đã vào nằm ở bệnh viện anh ta, theo lý anh ta nên ghé xem thử.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Bạch Cẩm Sương cảm thấy rõ ràng là có người đang nhìn mình.
Cô chợt ngẩng đầu, liếc mắt thấy ngay Cảnh Hạo Đông với gương mặt cười đùa tí tửng và Mặc Tu Nhân trông không rõ sắc mặt đang nhìn mình chăm chú.
Bạch Cẩm Sương ngớ người, tại sao hai người họ lại về đây? Phải khi mắt chạm tới lớp thạch cao bó quanh tay Cảnh Hạo Đông, cô mới muộn màng hiểu ra, à, hóa ra là Cảnh Hạo Đông bị gãy xương.
Vân Thành Nam thấy nét mặt Bạch Cẩm Sương là lạ, không nhịn được hỏi một câu: “Làm sao vậy? Bạch Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương hoàn hồn bừng tỉnh, lắc lắc đầu: “Không có gì”
Vân Thành Nam lại nhạy cảm nhìn men theo ánh mắt cô, liếc cái thấy ngay Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông đang đứng trước cửa phòng bệnh.