Vân Yến thấy Bạch Cẩm Sương ngớ người, nên cô ấy có chút lo lắng: “Cấm Sương, cô không sao chứ”
Lúc này, người đàn ông vừa nghe thấy tiếng nói đã quay đầu mà nhìn sang đây.
Đến khi ánh mắt của anh ta đối diện với ánh mắt của Bạch Cẩm Sương, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, anh ta lập tức sững sờ.
Bạch Cẩm Sương từ từ đứng dậy từ vị trí chỗ ngồi, lồng ngực của cô lên xuống liên tục, cô thử gọi anh ta một tiếng: “Giám đốc Lâm?”
Lâm Thanh Tuấn không biết làm gì ngoài nhếch mép lên một cái, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười gượng: “Cẩm Sương!”
Lúc trước anh ta đi công tác nên anh ta không hề biết Bạch Cẩm Sương tới làm ở trang sức Hoàng Thụy, bây giờ thấy cô ở bộ phận thiết kế Hoàng Thụy, tâm trạng của anh ta trở nên vô cùng phức tạp.
Né tránh ba năm, không ngờ cuối cùng vẫn bị người quen bắt gặp.
Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Thanh Tuấn đang đứng ở trước mặt, trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi nhưng cô lại không biết phải mở miệng làm sao.
Tại sao anh ta lại phải đổi thành họ Lâm? Và tại sao anh ta lại cắt đứt liên lạc hết với tất cả mọi người? Anh ta biết Lâm Kim Thư vẫn luôn đi tìm anh ta không? Lâm Thanh Tuấn nhìn thấy được sự biến hóa ở trên khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương, anh ta cũng đoán ra được là cô đang có rất nhiều thắc mắc, lúc này anh ta mở miệng nói: “Bạch Cẩm Sương, cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến!”
Người ở bộ phận thiết kế chỉ thấy bọn họ gọi tên lẫn nhau, hoàn toàn không biết bầu không khí kỷ lạ giữa hai người họ, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra “Giữa giám đốc Lâm và Bạch Cẩm Sương có gì đó là lạ, có phải bọn họ đã quen biết nhau rồi không?”
“Chắc là không đâu! Không phải Bạch Cẩm Sương cũng không biết tên của giám đốc Lâm sao, hôm qua cô ấy nghe thấy cũng không có phản ứng gì!”
“Đúng vậy, vẻ mặt của cô ấy lúc đó, nhìn không giống như nghe thấy người quen, tôi đoán là do cô ấy nhảy xuống bộ phận thiết kế, không qua đợt kiểm tra của giám đốc Lâm khảo, nên giám đốc Lâm mới muốn thăm dò cô ấy một chút!”
Bạch Cẩm Sương đi theo Lâm Thanh Tuấn vào văn phòng làm việc của anh ra, nhìn người đàn ông ngồi ở sau bàn làm việc, cô tỏ ra cung kính mà gọi anh ta một tiếng: “Đàn anh!”
Lâm Thanh Tuấn nhìn cô và mỉm cười: “Đàn em!”
Anh ta khựng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Em cứ ngồi xuống đi, muốn hỏi cái gì…
thì cứ hỏi!”
Dù sao thì sau này anh ta cũng là đồng nghiệp với Bạch Cẩm Sương, có một số chuyện cũng không né tránh được.
Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái, cô nhìn anh ta: “Đàn anh, không phải anh tên Vân Thanh Tuấn sao? Tại sao anh lại đối thành Lâm Thanh Tuấn rồi, thảo nào suốt ba năm nay em với Lâm Kim Thư mãi vẫn không thể tìm được anh!”
Lâm Thanh Tuấn có hơi kinh ngạc, anh ta tự cười giễu cợt một tiếng: “Đổi họ là do người nhà anh quyết định, chỉ là…
sao các em lại phải tìm anh?”
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chäm Lâm Thanh Tuấn với ánh mắt phức tạp, nghĩ đến dáng vẻ khổ sở và suy sụp của Lâm Kim Thự đêm qua, cô đành mở miệng nói: “Anh quên, đối với Lâm Kim Thư thì anh là ân nhân cứu mạng của cô ấy sao, đột nhiên không thấy ân nhân nữa thì cô ấy có thể không lo lắng sao!”
Lâm Thanh Tuấn không biết Lâm Kim Thư thích anh ta, Bạch Cẩm Sương cũng không dám tùy tiện nói ra.
Khi Lâm Thanh Tuấn nghe thấy cái tên Lâm Kim Thư, sâu trong đôi mắt của anh ta thoáng hiện lên ý cười: “Anh thấy bình thường tính của cô ấy lạnh lùng còn nghĩ rằng cô ấy sẽ không để ý đến mấy chuyện này, có lỗi rồi!”
Bạch Cẩm Sương không biết nên nói gì cho phải: “Lời này là anh nên nói với cô ấy, suốt ba năm qua cô ấy đã thật sự rất lo lắng cho anh, chỉ là, năm đó anh tốt nghiệp đại học xong, tại sao lại đột nhiên mất liên lạc?”
Lâm Thanh Tuấn ngẩn người, anh ta trầm mặc trong chốc lát, lúc này mới mở miệng trả lời: “Khi ấy nhà anh có xảy ra chút chuyện, anh đi sang nơi khác, cũng mất hai năm mới trở về!”
Bạch Cẩm Sương nhìn ra, Lâm Thanh Tuấn không hề muốn nói sâu vào chuyện mất đi liên lạc suốt ba năm, cô mím môi: “Cho dù như thế nào đi nữa, bây giờ được nhìn thấy đàn anh đã là chuyện tốt rồi!”
Lâm Thanh Tuấn cười một tiếng: “Trước đây anh nghe nói có nhà thiết kế mới tới bộ phận thiết kế, còn được Tổng giám đốc Mặc bổ nhiệm, còn nghĩ là ai khác, hóa ra là em, Cẩm Sương, anh có cái nhìn tốt về em, tài thiết kế của em là xuất sắc nhất trong sổ người mà anh đã gặp quat”
Bạch Cẩm Sương cười đùa: “Em không tin, nhà thiết kế Tống Chí Nam còn giỏi hơn em!”
Lâm Thanh Tuấn cảm thấy sửng sốt một chút, anh ta khẽ lắc đầu, rồi nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Bây giờ có lẽ thành tựu thiết kế của cô ấy cao hơn em nhiều, nhưng tư chất tự nhiên của cô ấy lại kém hơn em”
Bạch Cẩm Sương có hơi giật mình, ngay giây sau cô vội vàng cười lắc đầu: “Anh nói thế để chọc em chút cũng được, ra ngoài anh đừng nói như vậy đấy, nếu không thì chắc hắn Phùng Hoàng Hân sẽ chua chết mất!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!