Bạch Cẩm Sương giật mình: “Vậy sao? Khó trách lại náo nhiệt như vậy!”
Đối với chuyện Tổng Chỉ Nam trở về, Bạch Cẩm Sương có chút giật mình, nhưng cũng không còn bất cứ cảm giác nào khác.
Dù sao cô cùng Tổng Chỉ Nam cũng không có quan hệ gì, cũng không bao giờ xuất hiện cùng nhau.
Bạch Cẩm Sương và Vân Yến cùng nhau tiến vào bộ phận thiết kế, cô ta được vây trong đám người đang nói chuyện, vừa nhìn thoáng qua liền thấy Bạch Cẩm Sương đang cùng Vân Yến đi tới.
Dáng người Tống Chỉ Nam vốn cao gầy, lại đi thêm giày cao gót nên cao hơn phần lớn người trong bộ phận thiết kế.
Cô ta đi vượt qua những người khác, ánh mắt nhìn thẳng vào Bạch Cẩm Sương, mang theo ý cười mà nói: “Vị này chính là nhà thiết kế thiên tài mà khi tôi ở nước ngoài nghe nói đến, Bạch Cẩm Sương đúng không?”
Bạch Cẩm Sương không ngờ tới Tống Chỉ Nam sẽ nhìn thấy cô, còn nói ra tên của cô.
Cô có chút giật mình, gật đầu chào hỏi với Tổng Chỉ Nam: “Nhà thiết kế Tống, chào cô, tôi cũng là vừa được nghe Vân Yến nói cô muốn quay về đi làm lại, hoan nghênh cô trở về!”
Tươi cười trên mặt Tống Chỉ Nam không đạt tới đáy mắt: “Thật sao? Nhà thiết kế Bạch là thật tâm hoan nghênh tôi sao?”.
Bạch Cẩm Sương ngẩn người: “Đương nhiên là thật lòng!”.
Tổng Chỉ Nam lập tức cười ra tiếng: “Vậy thì thật là tốt quá, tối đối với nhà thiết kế Bạch giống như là nhất kiến như cố!”
Tổng Chỉ Nam nói xong thì cười đi tới, trực tiếp lôi kéo tay của Bạch Cẩm Sương, thì thầm nói: “Không hổ là nhà thiết kế thiên tài, nhìn ngón tay này đi, tinh tế xinh đẹp, trách không được có thể thiết kế ra những tác phẩm đẹp như vậy, tay đẹp, người cũng đẹp!”
Bạch Cẩm Sương bị cô ta khen đến có chút không được tự nhiên: “Nhà thiết kế Tổng còn lợi hại hơn so với tôi!”
Tổng Chỉ Nam tiếp cận nhiệt tình như vậy khiến Bạch Cẩm Sương có chút không biết làm sao.
Chỉ có điều cô vừa mới dứt lời thì nghe được lời nói của Tổng Chí Nam: “A, nghe ý tứ của nhà thiết kế Bạch, năng lực của tôi lợi hại hơn cô, người lại không đẹp bằng cô?”.
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương thay đổi, vội vàng lắc đầu: “Tôi không hề có ý này!”
Tổng Chỉ Nam nổi danh từ sớm, trước kia Bạch Cẩm Sương còn có mấy phần thưởng thức cô ta.
Cho nên về sau được mọi người xưng là tiểu Tống Chí Nam, cô cũng không có bao nhiêu mâu thuẫn.
Tổng Chỉ Nam nhếch nhếch môi, lôi kéo tay Bạch Cẩm Sương, thân mật mở miệng nói: “Đùa với cô một chút thôi, sao cô lại căng thẳng thế!”
Con người Bạch Cẩm Sương lóe lên: “Nhà thiết kế Tống hiểu lầm rồi, tôi không có căng thẳng, chỉ là sợ cô hiểu lầm mà thôi!”.
Tống Chỉ Nam cười cười, vừa muốn nói chuyện, nhưng ánh mắt lại đột nhiên quét đến dấu hôn trên cổ Bạch Cẩm Sương.
Sắc mặt cô ta đột nhiên mang theo đố kỵ vô cùng.
Bạch Cẩm Sương thấy Tống Chỉ Nam cúi đầu nhìn chằm chằm cổ mình mà không nói lời nào thì hơi kinh ngạc: “Nhà thiết kế Tống, tôi...!có vấn đề gì sao?”
Tổng Chí Nam ngẩng đầu, thần sắc đã khôi phục bình thường, cô ta cười lắc đầu: “Không có, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện mà thôi.
Tôi thật sự rất thích nhà thiết kế Bạch, về sau có cơ hội, chúng ta nhất định phải giao lưu trao đổi nhiều hơn!”
Bạch Cẩm Sương thành khẩn gật đầu: “Đó là đương nhiên, có thể giao lưu cùng nhà thiết kế Tống là vinh hạnh của tôi!”
Tổng Chỉ Nam nhìn Bạch Cẩm Sương, tươi cười lại không đạt tới đáy mắt, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng lúc này đột nhiên vang lên một giọng nam: “Nhà thiết kế Bạch!”
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Văn Vương cầm một phần bữa sáng đến, lúc này mới nhớ ra chuyện Mặc Tu Nhân để Triệu Văn Vượng mua bữa sáng.
Cô lập tức có chút xấu hổ: “Trợ lý Triệu!”
Tổng Chỉ Nam đưa lưng về phía Triệu Văn Vương, cho nên Triệu Văn Vương không nhận ra cô ta.
Anh ta đi tới phía trước vài bước, mở miệng nói: “Cô Bạch, đây bữa sáng tổng giám đốc Mặc bảo tôi mua cho cô!”
Hiện tại toàn bộ công ty đều biết quan hệ của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân là vợ chồng, Triệu Văn Vương cũng không có quá nhiều kiêng kỵ.
Nghe được lời Triệu Văn Vương nói, vẻ mặt của đám người bộ phận thiết kế vừa mập mời vừa ước ao.
Trên mặt Bạch Cẩm Sương xuất hiện một vệt hồng, nhanh chóng tiếp nhận bữa sáng từ trong tay Triệu Văn Vương.
Triệu Văn Vương đưa xong đồ, đang định đi.
Sau đó anh ta còn chưa có quay người, cô gái một mực đưa lưng về phía anh ta lại đột nhiên quay người lại, ngoài cười nhưng trong không người mà mở miệng: “Trợ lý Triệu, xin chào!”
Sắc mặt Triệu Văn Vương ngay lập tức đại biến: “Nhà...!nhà thiết kế Tống!”
Anh ta nói xong lời này thì vô thức nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, thấy Bạch Cẩm Sương dường như không có phản ứng gì, lúc này mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Tổng Chỉ Nam xuất hiện đột ngột như thế, Triệu Văn Vương căn bản không nghĩ tới, anh ta nhịn không được mà nhíu nhíu mày: “Nhà thiết kế Tống, không phải trước đây cô đi nước ngoài sao?”
Tống Chí Nam cười như không cười mà nhìn anh ta: “Đúng vậy, ra nước ngoài.
Đáng tiếc tôi đột nhiên phát hiện, nước ngoài không tốt như trong nước, cho nên tôi lại trở về.
Làm sao vậy? Trợ lý Triệu không hoan nghênh sao?”
Con người Triệu Văn Vương chìm xuống, mặt không biểu tình mở miệng: “Nhà thiết kế Tống là người nổi tiếng, tôi có tư cách gì mà hoan nghênh hay không chứ.
Nếu không còn chuyện gì vậy tôi lên lầu trước đây!”.
Sắc mặt Tổng Chí Nam hơi trầm xuống: "Trợ lý Triệu, chúng ta tốt xấu gì cũng là người quen cũ.
Làm sao? Không trò chuyện nhiều thêm hai câu?”
Sắc mặt Triệu Văn Vương không dễ nhìn lắm, anh ta cũng không muốn nói chuyện cùng Tổng Chí Nam, sợ bị Bạch Cẩm Sương phát hiện ra cái gì dị thường.
Đến lúc đó tổng giám đốc Mặc khẳng định không ăn sống nuốt tươi anh ta!
Anh ta thu lại ánh mắt, mặt không biểu tình mở miệng: “Có thời gian lại ôn chuyện sau đi, hôm nay tôi có nhiều việc, không thể cùng nhà thiết kế Tống nói chuyện phiếm.
Đi trước!”
Triệu Văn Vương nói xong, xoay người rời đi.
Tổng Chỉ Nam trầm mặt, thần sắc ảm đạm không rõ, không biết là đang suy nghĩ gì.
Bạch Cẩm Sương nhịn không được nhíu nhíu mày, cảm giác thái độ của Tổng Chí Nam đối với Triệu Văn Vương có chút kỳ quái.
Chỉ có điều Bạch Cẩm Sương cũng không có suy nghĩ nhiều.
Dù sao trước kia Tổng Chí Nam làm việc tại Hằng Vinh, hoàn toàn có thể quen biết Triệu Văn Vương.
Sau khi Triệu Văn Vương đi, tất cả mọi người lại về vị trí của mình.
Còn về Tống Chỉ Nam, hôm nay cô ta vừa về nước nên cũng không ở công ty lâu, chỉ nói là ngày mai chính thức tới làm.
Tổng Chỉ Nam đi chưa được bao lâu, Vân Yến liền đến bên cạnh Bạch Cẩm Sương, thấp giọng nói: “Tối nay công ty định tổ chức bữa tiệc hoan nghênh cho Tổng Chỉ Nam, cậu có đi không?”
Con người Bạch Cẩm Sương lóe lên: “Về sau mọi người đều làm việc ở bộ phận thiết kế, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, đương nhiên là phải đi!”
Vân Yến nhịn không được nhíu mày, thấp giọng nói: “Cẩm Sương, không biết có phải tớ cảm giác sai hay không, tại sao tớ cảm thấy lúc Tống Chỉ Nam nói chuyện với cậu có chút ẩn ý đấy!”
Bạch Cẩm Sương nhịn không được bật cười: “Tớ với cô ta lại không quen biết, cô ta không cần thiết phải ẩn ý gì với tớ?”
Vận Yên chép chép miệng: “Nói không chừng cô ta muốn đoạt vị trí chị đại của bộ phận thiết kế với cậu đấy!”
Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười: “Cái gì mà chị đại bộ phận thiết kế, trong đầu cậu lại
đang suy nghĩ cái gì thế? Cô ta thành danh sớm hơn tớ mấy năm, nửa năm nay tớ mới nổi danh, cô ta hẳn là không đến mức muốn sống mới với tớ!”.
Vân Yến chu chu miệng: “Được rồi, chỉ mong là tớ suy nghĩ nhiều!” Cùng một thời gian, văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất của Hằng Vinh.
Triệu Văn Vương với vẻ mặt nghiêm túc đang báo cáo với Mặc Tu Nhân: “Vừa rồi tôi đi đưa bữa sáng cho cô Bạch, gặp phải Tống Chỉ Nam!”
Mặc Tu Nhân vốn là đang vừa xem văn kiện vừa nghe Triệu Văn Vương báo cáo.
Kết quả nghe được lời này của anh ta, Mặc Tu Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc khó coi tới cực điểm: “Cậu nói cái gì?”
Triệu Văn Vương bất đắc dĩ mở miệng: “Vừa rồi ở bộ phận thiết kế tôi đã nhìn thấy Tống Chí Nam.
Tôi đi hỏi thăm một phen mới biết được cô ta đã về nước, hơn nữa cô ta đã làm xong thủ tục nhậm chức ở công ty chúng ta.
Dù sao trước đây cô ta chính là nhân viên công ty chúng ta, hiện tại bên ngoài lại dát lên một lớp vàng đã từng ra nước ngoài, bây giờ muốn trở về, mọi người cầu còn không được.
Hơn nữa loại chuyện như tuyển nhà thiết kế này, chỉ cần giám đốc thiết kế Lâm thông qua cuối cùng là được rồi!”