Cảnh Hạo Đông vừa nói vừa liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, muốn xem cô phản ứng thế nào.
Kết quả, Bạch Cẩm Sương cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Cảnh Hạo Đông không biết, Bạch Cẩm Sương trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động.
Cô không ngờ rằng mọi chuyện đã trôi qua lâu như vậy, Mặc Tu Nhân sau khi biết được sự thật, lại làm ra hành động lớn đến thế.
Thành thật mà nói, Mặc Tu Nhân đối xử với cô không thể nói là không tốt.
Sau khi bọn họ nhận được giấy chứng nhận, đừng nói tới việc Mặc Tu Nhân đã chủ động giúp cô, vì sự tồn tại của Mặc Tu Nhân mà Bạch Cao Minh không dám tùy tiện đe dọa cô.
Chỉ riêng chuyện này, cô nên biết đủ rồi!
Chỉ tiếc là lòng người trước giờ rất khó để biết đủ.
Cô cũng vậy!
Cảnh Hạo Đông đưa tay đỡ trán, ban nãy anh ta chỉ muốn tranh thủ một chút hảo cảm cho Mạc Tu Nhân, ai ngờ suýt nữa anh ta đã làm nát bét hết rồi!
Nếu như Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương thật sự quay người bước đi, thì anh ta có khóc cũng không có chỗ khóc! Ba người đi vào phòng bao.
Họ gọi đồ uống và đồ ăn nhẹ, sau đó Cảnh Hạo Đông lơ đãng nói, "Tôi còn một người bạn lát nữa sẽ đến sau, các cô không phiền chứ!"
Vẻ mặt Lâm Kim Thư vô cảm: "Không phiền!" Bạch Cẩm Sương nhìn Cảnh Hạo Đông: "Càng đông càng vui!"
Cảnh Hạo Đông cười một tiếng, nghĩ thầm, đợi lát nữa người kia đến, xem cô còn nói như vậy không.
Bên ngoài quán bar E, ánh đèn neon lập lòe, sắc đêm mờ ảo.
Mặc Tu Nhân và Tần Vô Đoan vừa xuống xe, người gác cửa đi đến bãi đậu xe.
Điện thoại của Tần Vô Đoan đột nhiên vang lên.
Mặc Tu Nhân ở bên cạnh đợi anh ta.
Sau khi Tần Vô Đoan nhận điện thoại, sắc mặt thay đổi liên tục.
Sau khi gọi điện thoại xong, sắc mặt anh ta đã rất khó coi, giọng điệu anh ta có chút gấp gáp: "Tu Nhân, hôm nay anh không gặp được bạn gái cậu rồi! Hẹn hôm khác nha, tôi còn có chút chuyện!" Mặc Tu Nhận thấy anh ta gấp gáp như vậy, thì có chút lo lắng: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Tần Vô Đoạn rất xấu, giọng điệu trầm thấp mà gấp gáp:
"Ngọc Tiên bị bệnh, vừa rồi là 120 gọi tới.
Không có ai ở nhà, nên tôi phải đến đó một chuyến!"
Mặc Tu Nhân gật đầu: "Vậy anh nhanh chóng đến đó đi!" Tần Vô Đoạn cảm thấy có lỗi: "Giúp tôi xin lỗi bạn gái cậu!" Mặc Tu Nhân lắc đầu: "Không sao, anh đi đi!"
Dù sao thì Bạch Cẩm Sương cũng không biết anh ta sẽ tới, anh chỉ nói với Cảnh Hạo Đông rằng lát nữa Tần Vô Đoan sẽ cùng đến chơi,
Cảnh Hạo Đông đang nói chuyện với Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân.
Anh ta kể một câu chuyện cười, Lâm Kim Thư hiếm khi cong môi lên, anh ta hơi ngẩn ra, không nhịn được nói: "Kim Thư, em cười lên thật đẹp!".
Vẻ mặt của Lâm Kim Thư hơi cứng lại, Bạch Cẩm Sương giật mình, cô thấy rõ tình cảm trong mắt Cảnh Hạo Đông.
Tâm trạng cô đột nhiên có chút phức tạp.
Cảnh Hạo Đông hình như sợ Lâm Kim Thự hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: "Những gì anh nói là sự thật, trong mắt em dường như có sao vậy!".
Cảnh Hạo Đông nói rất chân thành, nhưng biểu hiện của Lâm Kim Thư lại không được tốt cho lắm.
Nói một cách chính xác, cô ấy chậm chạp cảm nhận được sự nhiệt tình của Cảnh Hạo Đông.
Sắc mặt của cô ấy không được tốt cho lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng lại, không nói một lời nào.
Cảnh Hạo Đông dường như cảm nhận được vừa rồi mình đã nói sai, ánh sáng trong mắt anh ta ảm đạm hơn một chút.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy bất đắc dĩ, vậy mà lại có cảm giác đáng tiếc.
Nếu như Lâm Kim Thư gặp Cảnh Hạo Đông sớm hơn.
Nếu như Cảnh Hạo Đông không phải là người nổi tiếng, liệu anh ta sẽ...!là người yêu của Lâm Kim Thư chứ?
Bầu không khí trong phòng thoáng chốc cứng lại.
Vào lúc này, cửa phòng bạo đột nhiên mở ra.
Cảnh Hạo Đông ngẩng đầu lên nhìn, Mặc Tu Nhân đã xuất hiện trước cửa phòng bao.
Ánh đèn lập lòe bên ngoài hành lang hắt lên khuôn mặt mơ hồ của anh, dường như làm cho toàn bộ khuôn mặt anh trở nên không rõ ràng.
Anh nhìn xung quanh một vòng rồi bước vào trong.
Cảnh Hạo Đông được cứu khỏi bầu không khí cứng nhắc ban nãy, anh.
ta ngạc nhiên vội vàng hỏi Mặc Tu Nhân: "Không phải cậu nói còn có người khác tới sao?"
Vẻ mặt của anh ta giống như bầu không khí vừa rồi chưa từng tồn tại vậy.
Mặc Tu Nhân đột nhiên xuất hiện, phá vỡ bầu không khí ban nãy, khiển sắc mặt Lâm Kim Thư tốt hơn đôi chút.
Nhưng sắc mặt của Bạch Cẩm Sương lại không nhẹ nhàng như vậy.
Vừa nhìn thấy Mặc Tu Nhân, thần kinh cô lập tức căng thẳng, bất giác nắm chặt tay.
Mặc Tụ Nhân liếc nhìn Cảnh Hạo Đông, nhưng không chào hỏi Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương, giọng điệu lười biếng nói: "Anh ấy có chút chuyện, tạm thời không đến được!".
Cảnh Hạo Đông gật đầu, mở miệng nói: "Mau ngồi xuống, thật khéo, bốn người chúng ta cùng nhau chơi trò chơi!"
Mặc Tu Nhân vô tư bước thẳng đến kế bên Bạch Cẩm Sương ngồi xuống.
Bạch Cẩm Sương lập tức căng thẳng, da đầu tê dại, lưng thẳng đứng, cứng đờ ngồi ở đó.
Mặc Tu Nhân dựa vào sô pha, vẻ mặt lười biếng: "Muốn chơi trò gì?" Cảnh Hạo Đông cong môi: "Đấu địa chủ, ai thua uống rượu, thế nào?" Mặc Tu Nhân cau mày: "Đẩu địa chủ không phải là ba người thôi sao?
ở đây..."
Mặc Tu Nhân nhìn quanh một vòng.
Cảnh Hạo Đông hiểu ý của anh, vội vàng lên tiếng giải thích: "Tôi, cậu với nhà thiết kế Bạch.
Lâm Kim Thư vừa mới xuất viện, dạ dày vẫn còn vấn đề, nên không uống được rượu!"
Mặc Tu Nhân xùy một tiếng: "Cậu nghĩ thật chu đáo!" Cảnh Hạo Đông mỉm cười: "Để tôi chia bài!"
Anh ta cầm một bộ bài mới toanh trên bàn tùy ý xào bài.
Bố bài trong tay anh ta, mỗi con đều giống như mọc chân, ngoan ngoãn lạ thường.
Anh ta xào bài rồi chia bài.
Bạch Cẩm Sương không dám nhìn Mặc Tu Nhân.
Cô không hiểu, rõ ràng tối hôm đó không phải là lỗi của cô, nhưng tại sao khi nhìn thấy Mặc Tu Nhân, cô lại căng thẳng đến như vậy.
Thế nhưng cô lại không làm chủ được tâm trạng.
Cô cứng ngắc cầm tấm bài trước mặt, đầu óc rối tung cả lên.
Mặc Tu Nhân ngồi cách cô không xa, cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi bạc hà nhàn nhạt hòa với mùi khói thuốc trên người Mặc Tu Nhân, vừa lạnh lùng vừa lưu luyến.
Có chút giống với cảm giác mà anh mang lại cho người khác.
Mặc Tu Nhân tùy tiện cầm bài lên, ánh mắt liếc nhìn Bạch Cẩm Sương.
Phát hiện cô hoàn toàn không nhìn đến mình, thì sắc mặt có chút trầm xuống.
Cảnh Hạo Đông chia bài xong thì đột nhiên nhìn thấy, Lâm Kim Thư vậy mà đang uống rượu.
Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, giọng nói vừa lạnh lùng vừa tức giận: "Kim Thư, em đang làm gì đấy?"
Bạch Cẩm Sương bị tiếng quát của anh ta làm cho ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Lâm Kim Thư vậy mà đang uống rượu.
Sắc mặt của cô cũng thay đổi.
Kết quả, cô còn chưa lên tiếng đã nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Lâm Kim Thư: "Tôi chỉ uống một ly rượu mà thôi, nhà anh ở ngoài biển sao? Cảnh Hạo Đông, anh quản nhiều quá rồi đấy!".
Lâm Kim Thư cảm thấy bực bội, cô không muốn Cảnh Hạo Đông đối xử với cô quá tốt.
Cô sợ rằng Cảnh Hạo Đông thực sự thích cô, chứ không phải là cà lơ phất phơ, nói vui nói đùa mà thôi.
.
Hãy tìm đọc trang chính ở [ trumtr uyen.
net ]
Bản thân cô đã từng thất bại trong việc yêu thầm, kết cục muốn thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu.
Cô không hy vọng Cảnh Hạo Đông cũng như vậy.
Mặc dù Cảnh Hạo Đông nổi tiếng nhưng anh ta làm bạn bè rất tốt, đối xử với người khác rất chân thành và coi trọng tình nghĩa!
Sắc mặt Cảnh Hạo Đông tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi: "Anh chỉ lo em uống rượu rồi làm mình đi bệnh viện thôi!"
Giọng nói Lâm Kim Thư lạnh nhạt, ánh mắt lóe lên: "Tôi tự có chừng mực!"
Bạch Cẩm Sương đại khái cũng nhìn ra, Lâm Kim Thư không thật lòng muốn uống rượu, chỉ là có chút cáu kỉnh.
Về lý do tại sao cô ấy lại khó chịu, là bạn thân nhiều năm, cô cũng đoán được đại khái.
Cô chạy đến trước mặt Cảnh Hạo Đông nói: "Anh Cảnh, đừng lo lắng.
Kim Thư sẽ không lấy cơ thể mình ra đùa giỡn!"
Nói xong, cô lại nhìn về phía Lâm Kim Thư: "Lâm Kim Thư, cẩn thận một chút, cậu mới xuất viện!" Lâm Kim Thư gật đầu, mím môi không nói gì.
Mặc Tu Nhân im lặng, giống như đang xem một vở kịch lớn trên sân khấu.
Chỉ là, ánh mắt anh không hề rời khỏi khuôn mặt Bạch Cẩm Sương kể từ khi cô bắt đầu nói.
Cảnh Hạo Đông siết chặt lá bài trong tay, xương ngón tay có chút trắng bệch.
Anh ta nhìn Bạch Cẩm Sương cười như không cười, mang theo một chút lạnh lùng: "Nhà thiết kế Bạch, cô là địa chủ sao?"