Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm Sương, khẽ nói: “Trước đây, ở quán bar E, em bị Thiện Lỗi bắt nạt. Chính Cảnh Như Yến là người thêm dầu vào lửa, đứng sau giật dây Thiên Lỗi làm vậy!”
Bạch Cấm Sương nghe vậy, vẻ mặt cô ngay lập tức biến sắc! Chẳng trách hôm nay Mặc Tu Nhân lại muốn xin lỗi cô, anh muốn nói rõ ràng, lúc đó Sở Tuấn Thịnh đã cứu cô và hiểu tại sao anh lại phải đứng ra với Sở Tuấn Thịnh.
Vẻ mặt cô có chút phức tạp. Đã lâu như vậy rồi mà nay cô mới biết chân tướng sự việc thực ra là như thế này! Cô nhìn Cảnh Như Yến, vẻ mặt đột nhiên trở nên chán ghét, còn hơn lúc nhìn Sở Tĩnh Dao nữa.
Nghĩ đến cảnh tối hôm đó ở phòng bao, bị đám người Thiện Lỗi bao vây, kêu trời, trời không nghe, kêu đất, đất không thấu mà cô liên muốn giết chết Cảnh Như Yến làm thịt cho chó ăn! Cô thờ ơ nói: “Ngài Mặc, chuyện lần này em sẽ nghe theo anh, anh muốn xử lý thế nào thì tùy anh. Em không có ý kiến!” Bạch Cẩm Sương nhớ rõ ràng lần trước vì bỏ qua cho Sở Tĩnh Dao, cô và Mặc Tu Nhân suýt chết trong căn nhà nhỏ tối tấm, đổ nát khó chịu ở vùng nông thôn đó.
Mặc Tu Nhân nghe Bạch Cấm Sương nói vậy, vẻ mặt của anh rõ ràng là thoải mái hơn rất nhiều. Rõ ràng là anh rất hài lòng với những lời này của Bạch Cẩm Sương. Cảnh Hạo Đông không ngờ rằng Cảnh Như Yến không chỉ gieo virus vào máy tính của anh ta mà còn âm mưu với Thiện Lỗi muốn bôi nhọ Bạch Cẩm Sương.
Chẳng trách Mạc Tu Nhân lại tức giận đến vậy, tâm trí Cảnh Hạo Đông như rối tung cả lên. Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn Cảnh Hạo Đông: “Sau bữa ăn này, tôi không muốn gặp lại Cảnh Như Yến thêm lần nào nữa!”
Cảnh Hạo Đông còn chưa lên tiếng, Cảnh Đức lại đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống bên cạnh ghế của Cảnh Hạo Đông và Mặc Tu Nhân: “Hướng Đông, ngài Mặc, là Như Yến hồ đồ, tôi không biết con bé đã làm chuyện xấu gì, tôi cầu xin các cậu, hãy cho con bé một con đường sống, con bé là con gái tôi! Muốn giết hay muốn róc thịt, tôi cũng sẽ chịu thay con bé! Tôi cầu xin các cậu! ” Sắc mặt của Cảnh Hạo Đông trở nên cực kỳ khó coi, Cảnh Đức là bậc cha chú của anh ta, còn có ân cứu mạng anh ta.
Ông ấy thực sự là một người rất tốt! Anh ta thực sự không muốn thấy Cảnh Đức hạ thấp mình như vậy. Anh ta đứng dậy đỡ Cảnh Đức, ánh mắt Mặc Tu Nhân lạnh như băng nhìn anh ta.
Cảnh Hạo Đông nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Cảnh Như Yến cả người đang run lên không ngừng: “Những chuyện này đều do em làm?”
Sắc mặt Cảnh Như Yến tái nhợt, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt, không dám nói lời nào. Cảnh Hướng Đông tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch: “Đồ ngốc, em trước tiên đỡ ba em dậy đi!”
Cảnh Như Yến nhanh chóng lảo đảo đứng dậy, đi đỡ Cảnh Đức. Cảnh Hướng Đông là một người thông minh, anh ta không muốn giúp Cảnh Như Yến, nhưng anh ta muốn giúp Cảnh Đức.
Anh ta không yêu cầu Mặc Tu Nhân, điều đó quá dễ làm rạn nứt tình anh em của anh ta với Mặc Tu Nhân. Trong khoảng thời gian này, anh ta cũng có thế thấy rõ Mặc Tu Nhân đã đứng ra thay mặt cho Bạch Cấm Sương, che chắn bảo vệ cho cô khỏi dao, bởi vì trong lòng cô vẫn chưa chäc chắn, có thể thấy rằng người phụ nữ này đối với Mặc Tu Nhân rất quan trọng, từ lâu đã sớm không bình thường.
Anh ta bình tĩnh nhìn Bạch Cảnh Sương, nói: “Cấm Sương, tôi gọi cô như vậy, cô không ngại chứ!”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Tôi không ngại!” Ngày thường, Cảnh Hạo Đông luôn gọi cô là nhà thiết kế Bạch, gọi như vậy rõ ràng là muốn kết thân hơn. Anh ta nói: “Cảnh Như Yến ngu ngốc hồ đồ, tâm tư lại độc ác, quả thực phải bị trừng trị nghiêm khắc. Chuyện con bé làm với cô, đối với chuyện tôi với Tu Nhân đầu tư cho công ty game, cũng tổn thất nhiều tới vậy, tôi rất tức giận, đừng nói là Tu Nhân, tôi nghe vậy tôi cũng muốn giết chết con bé cho rồi! ”
“Nhưng mà, cha của con bé Cảnh Đức là một người tốt, ông ấy là bậc cha chú của tôi, hơn nữa còn có ân cứu mạng tôi. Tôi thực sự không thể vờ như không nghe không thấy được. Tôi biết cô không muốn nhìn thấy Cảnh Như Yến nữa, nhưng xin hãy nể mặt tôi lần này, tha cho con bé này một mạng, tôi đảm bảo cô cũng sẽ không bao giờ gặp lại con bé này nữa, có được không? ” Bạch Cẩm Sương nhìn Cảnh Hạo Đông với vẻ mặt khó xử, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nhẹ giọng nói: “Cậu ta hỏi em, sao em lại nhìn anh?” Sở dĩ việc anh gọi Cảnh Đức tới bữa ăn này là vì anh biết rằng Cảnh Hạo Đông chắc chắn sẽ xin tha thứ, anh muốn cho Cảnh Đức biết rằng Cảnh Hạo Đông với ân huệ cứu mạng của ông ta đã trả sạch.
Bạch Cẩm Sương có chút khó xử: “Chuyện lần này, em đều nghe theo lời anh, nhưng mà, anh Cảnh đã nói như vậy, anh ấy lại là bạn của anh, em cũng trong thế khó xử, anh Mặc, em muốn… anh đồng ý!”
Mặc Tu Nhân ngước mắt nhìn Cảnh Hạo Đông: “Sao? Đây có phải là thấy nói chuyện với tôi không thông, cho nên mới nhờ Bạch Cẩm Sương nói giúp phải không?”
Cảnh Hạo Đông cười một tiếng: “Sao cậu biết, tôi chỉ đang nghĩ, lần này tôi đã nợ Cẩm Sương một ân huệ lớn rồi!”
Mặc Tu Nhân bật cười: “Sau này đừng để tôi gặp lại cô ta nữa, nếu không, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta nữa đâu!”
Cảnh Đức nhanh chóng gật đầu: “Cảm ơn ngài Mặc, cảm ơn cô Bạch, cảm ơn Hạo Đông, ngày mai tôi sẽ… à không, tối nay tôi sẽ đưa con bé ra nước ngoài, và sẽ không bao giờ trở lại nữa!” Sau khi nghe Cảnh Đức nói xong, Cảnh Hạo Đông bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ cử người theo dõi bọn họ!” Lúc này thì Mặc Tu Nhân mới hài lòng.
Xong chuyện, Cảnh Hạo Đông nháy mắt một cái, Cảnh Đức chật vật mang Cảnh Như Yến rời đi. Cả bữa cơm Bạch Cẩm Sương không thấy ngon miệng, nghe Cảnh Hạo Đông và Mặc Tu Nhân trò chuyện, cô yên lặng như người câm.
Trên đường trở về.
Mặc Tu Nhân lái xe, đột nhiên nói: “Hôm nay em lại gọi anh là ngài Mặc!”
Bạch Cẩm Sương sửng sốt một chút, nhưng đã kịp phản ứng lại ngay, có chút không tự nhiên nói: “Mặc … Tu Nhân, lúc đó nhiều người như vậy, em có chút không thoải mái!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!