Quý Nhiên mím môi: “Để cho anh ấy biết thì không tốt, tôi không muốn để anh ấy cảm thấy tôi không có chừng mực!”
Nguyên Hoà Hạ mím môi: “Được rồi, tùy ý cô, cô vui vẻ là được rồi, dù sao bây giờ chúng ta cũng thiết kế châu báu, chúng ta lấy cớ này tới thêm vài lần, còn sợ không gặp được người trong lòng của cô sao!”
Quý Nhiên gật đầu, không nói cái gì nữa.
Một ngày Bạch Cẩm Sương không gặp Mặc Tu Nhân.
Buổi chiều tan tầm, cô không về biệt thự số một Hương Uyển mà trực tiếp đến bệnh viện thăm Sở Tuấn Thịnh.
Lúc cô tiến vào phòng bệnh, Sở Tuấn Thịnh đang dạy dỗ cấp dưới với giọng điệu nghiêm khắc Bạch Cẩm Sương chưa từng thấy qua.
Có điều lúc anh ta nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, lạnh lẽo trên mặt lập tức biến mất, trở thành vẻ mặt rất vui lòng: “Em Cẩm Sương đến rồi!”
Ngay sau đó, anh ta xua tay: “Mọi người có thể đi ra ngoài!”
Cấp dưới của anh ta đi rồi, Bạch Cẩm Sương đặt hoa cô mang đến sang một bên: “Anh cảm thấy người thế nào rồi?”
Sở Tuấn Thịnh nhìn Bạch Cẩm Sương, trong mắt có chút ý cười: “Cũng tạm, lại nói, ít nhiều thì em cũng là người đẹp cứu anh hùng, nếu không, tối hôm qua thế nào người anh này của em cũng phải chết ở đó!”
Bạch Cẩm Sương cười cười: “Anh là anh hùng sao? Còn nữa, làm gì mà nghiêm trọng như thế”
Một tia sáng mờ nhạt loé lên trong mắt Sở Tuấn Thịnh, ngay sau đó anh ta ngước mắt nhìn Bạch Cẩm Sương: “Không làm anh hùng được thì làm cấu hùng cũng ổn mà, dù sao là cái gì thì cũng được vị mỹ nữ này cứu!”
Bạch Cẩm Sương cười cười, không nói chuyện.
Cô cứu Sở Tuấn Thịnh cũng là vì lúc trước Sở Tuấn Thịnh đã cứu cô.
Sở Tuấn Thịnh do dự một lúc, nghiêm mặt nói: “Em Cẩm Sương, chuyện tối hôm qua… Em đừng nói, thật sự là rất nghiêm trọng, thật ra, có một số việc tôi vốn tính là không nói cho em nhưng mà thấy dáng vẻ không tim không phổi này của em, tôi không nói thì cũng không yên tâm được!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Chuyện gì mà anh lại nghiêm túc như vậy!”
Sở Tuấn Thịnh khẽ thở dài một cái: “Chuyện tối hôm qua là Thiện Lỗi làm, có lẽ là vì báo thù lần trước tôi đánh anh ta ở quán bar E!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương hơi thay đổi: “Nói như vậy là tôi làm liên lụy đến anh!”
Sở Tuấn Thịnh tức giận nhìn cô: “Biết là em sẽ nói như vậy mà, trước hết em nghe tôi nói xong đã, tôi nói cho em biết không phải để em tự trách mà là để em đề phòng, từ trong sự việc lần này, không khó để chúng ta nhìn ra rằng Thiện Lỗi có thù tất báo, là kẻ dễ mang thù, tôi ở trên địa bàn của tôi còn bị đánh, tôi thật sự lo lắng cho em, gần đây tự em nhất định phải cẩn thận!”
Đôi mắt của Bạch Cẩm Sương trâm xuống, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, tôi sẽ nhớ kỹ lời nói của anh!”
Sở Tuấn Thịnh nghĩ đến Thiện Lỗi, thì hận đến nghiến răng: “Thằng cháu Thiện Lỗi kia, tốt nhất đừng đợi ông đây xuất viện, nếu không, thể nào ông cũng phải xử chết mày!”
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Sở Tuấn Thịnh: “Tối hôm qua anh ta sắp xếp người, rốt cuộc là làm gì anh vậy? Lúc tối qua tôi thấy anh ngay cả đứng lên cũng không nổi!”
Sở Tuấn Thịnh nhìn Bạch Cẩm Sương, ánh mắt hơi né tránh: “Haiz, không sao cả!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Sở Tuấn Thịnh, bây giờ tôi cũng coi anh như là bạn bè, không thể nói thật sao, tôi còn thiếu anh một bữa cơm vẫn chưa mời đâu!”
Sở Tuấn Thịnh cười ra tiếng: “Bây giờ là em đã cứu tôi, nên đến lượt tôi mời em, chờ đó, tôi xuất viện sẽ mời em đi ăn một bữa tiệc lớn!”
“Rốt cuộc anh làm sao vậy?” Biểu cảm của Bạch Cẩm Sương rất là nghiêm túc: “Nếu tối hôm qua chỉ là dietyl ete làm anh hôn mê tại chỗ thôi thì sáng hôm nay anh có thể được xuất viện rồi!”
Sở Tuấn Thịnh thấy Bạch Cẩm Sương quyết tâm hỏi đến tận cùng thì bất đắc dĩ cười một tiếng: “Em Cấm Sương, em đúng là trời sinh khắc tôi, nhưng không có cách nào, ai bảo tôi thích em đây!”
Bạch Cấm Sương đỏ mặt lên: “Anh đừng nói hươu nói vượn!”
Sở Tuấn Thịnh cũng không tiếp tục nói bậy, vừa nghiêm túc lại bất đắc dĩ mở miệng: “Có thể tôi phải cái thứ đó, tối hôm qua bọn họ tiêm chất gây nghiện cho tôi!” Sở Tuấn Thịnh vừa nói như vậy, Bạch Cấm Sương lập tức hiểu ra, thứ mà bọn họ tiêm vào Sở Tuấn Thịnh là thứ gì. Vẻ mặt của cô rất là áy náy.
Sở Tuấn Thịnh cười an ủi cô: “Đừng ủ rũ mà, tôi cai xong thứ đồ chơi này rồi ra ngoài vẫn là một hảo hán, chỉ là đáng tiếc, trong khoảng thời gian này, có lẽ không thể thường xuyên ra ngoài, không gặp được em Cẩm Sương!”
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương phức tạp nhìn anh ta: “Vậy anh… Cai nghiện cho tốt, hãy cố gắng kiên trì!”
Sở Tuấn Thịnh gật đầu. Bạch Cẩm Sương và Sở Tuấn Thịnh không nói chuyện bao lâu thì rời khỏi bệnh viện đi về nhà. Cùng thời gian. Chỗ quán bar cũ, phòng bao cao cấp chuyên dụng.
Mặc Tu Nhân lười nhác dựa vào trên sô pha, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, hút một hơi, sương khói lượn lờ làm khuôn mặt anh tuấn của anh trở nên mơ hồ. Cảnh Hạo Đông nhướng mày: “Không phải cậu cai thuốc lá rồi sao, sao mà một ngày không gặp lại bắt đầu hút hả?”
Người khác không rõ ràng lắm nhưng Cảnh Hạo Đông biết, Mặc Tu Nhân đã cai thuốc lá từ lâu, đã không nghiện nữa. Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân tối tăm, thoạt nhìn hơi suy sút: “Lúc trước cai thuốc là cảm thấy trên đời này không có thứ gì là tôi không cai được, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, là tôi quá kiêu ngạo rồi!” Biểu cảm của Mặc Tu Nhân có chút tự giễu. Trong mắt Cảnh Hạo Đông chợt lóe: “Có ý gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!