Thượng Vân Dương đột nhiên xoay người, giọng lắp bắp: “Tổng…
Tổng giám đốc Mặc!” Bạch Cẩm Sương ngẩn người nhìn Mặc Tư Nhân, anh đột nhiên xuất hiện làm cô có chút kinh ngạc.
Mặc Tư Nhân vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thượng Vân Dương: “Bạch Cẩm Sương nói không sai, tôi quả thực đã kết hôn rồi!”
Thượng Vân Dương vô cùng kinh ngạc, miệng cô lúc này có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
Mặc Tư Nhân bước lên trước một bước, vẻ mặt đầy u ám nhìn Thượng Vân Dương: “Nhà thiết kế Thượng, tôi kết hôn hay chưa, cũng phải cần khua chiêng gõ trống báo cáo với các người hay sao?”
Thượng Vân Dương vốn đã lo lắng vì bị nói trúng tim đen, nhìn thấy sắc mặt của Mặc Tư Nhân làm cô như sợ muốn mất mạng: “Không… không có, Tổng giám đốc Mặc… tôi… tôi không có ý đó, ý tôi là…”
Mặc Tư Nhân hừ lạnh một tiếng: “Tôi không quan tâm là cô có ý gì, tôi nói cho cô biết, tôi độc thân hay không, kết hôn hay chưa, đều không liền quan gì đến cô, cô biết tôi chán ghét nhất loại người nào không?”
Thượng Vân Dương bộ dạng như kẻ ngốc, ngơ ngác nhìn Mặc Tư Nhân,vội vàng lắc đầu.
Sắc mặt của Mặc Tư Nhân nguy hiểm khiến người khác nhìn vào một cách khó hiểu khiến người khác phải cảm thấy ớn lạnh: “Tôi ghét nhất việc người khác bàn luận về chuyện riêng tư của tôi, cô hiểu chưa?”
Thượng Vân Dương sợ tới mức vội vã liền tục gật đầu.
“Cút!” Giọng Mạc Tư Nhân không chút cảm xúc.
Thượng Vân Dương lập tức gập đầu, hướng về phía phòng bao nhanh chóng chạy mất.
Nhìn thấy Thượng Vân Dương hoảng sợ chạy trốn không để lại dấu vết, Bạch Cẩm Sương mím môi, định quay lại phòng bao.
Kết quả, cô vừa đi được hai bước, đã bị Mặc Tư Nhân nắm lấy cổ tay giữ lại.
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Anh Mặc, thả tay tôi ra!” Mặc Tư Nhân ánh mắt không thay đổi: “Em không có điều gì muốn nói với tôi sao?”
Bạch Cẩm Sương quay người, mắt nhàn nhạt nhìn anh: “Anh Mặc muốn tôi nói gì đây?”
Mặt Mặc Tư Nhân căng thẳng, anh nghĩ đến chuyện của tối ngày hôm đó.
Anh lúc đó không kiểm soát được đã hôn Bạch Cẩm Sương, anh cảm thấy mình chắc chắn điên rồi! Nếu không thì làm sao anh có thể mất kiểm soát mà làm ra chuyện như vậy!
Nhưng sau ngày hôm đó, anh lại không ngừng nhớ đến nụ hôn ấy, anh mấy ngày này đều tránh mặt Bạch Cầm Sương, chính là để tất cả mọi chuyện yên ổn trở lại, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, Mặc Tư Nhân mới nhận ra rằng, sự yên ổn mà anh muốn căn bản không thể trở lại được nữa.
Chuyện lần này, không phải anh đi công tác một chuyến, là có thể quên đi Bạch Cẩm Sương.
Anh nhìn Bạch Cẩm Sương, cố kìm nén cảm xúc: “Chuyện của tối hôm đó…”
Nét mặt Bạch Cẩm Sương có chút thay đổi: “Tối hôm đó anh Mặc đã uống quá nhiều, tôi có thế hiểu được!”
Mặc Tư Nhân sắc mặt trong phút chốc trở nên rất khó coi: “Em thật sự đã nghĩ như vậy sao?” Bạch Cẩm Sương hỏi vặn lại: “Lẽ nào không phải là như vậy?”
Mặc Tư Nhân siết nhẹ cổ tay cô, nghiến răng giận dữ: “Em nói đúng, đúng như những gì em nghĩ, do tôi đã uống quá nhiều, vì thế đã làm những việc không bình thường, em đừng suy nghĩ quá nhiều!”
Thái độ của Bạch Cẩm Sương vẫn rất đúng mực: “Anh Mặc yên tâm, tôi sẽ không nghĩ nhiều, chỉ là một nụ hôn mà thôi, cũng không chết người được!”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tư Nhân xám xịt, ánh mắt châm chọc nhìn Bạch Cẩm Sương, lạnh lùng cười: “Đúng rồi, chỉ là một nụ hôn thôi mà, em suy nghĩ thoáng thật đấy!”
Bạch Cẩm Sương chau mày: “Anh Mặc, không còn chuyện gì nữa đúng không?”
Mặc Tư Nhân chợt nhận ra mình bất thường, anh đột ngột thả tay Bạch Cẩm Sương ra, giọng điệu lạnh lùng khiến người khác cảm thấy ngạt thở: “Tôi có thể có chuyện gì!” Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Không có chuyện gì, vậy tôi trở lại phòng bao trước!” Bạch Cẩm Sương nói xong liền rời đi.
Mặc Tư Nhân đột nhiên gọi cô: “Bạch Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương nhẹ nhàng quay người lại nhìn anh: “Anh Mặc, anh vẫn còn chuyện gì nữa sao?”
Mặc Tư Nhân nhìn cô chăm chú, mím môi nói: “Tôi và Quý Nhiên…”
Bạch Cẩm Sương giật mình: “Quý Nhiên?”