Sắc mặt của Mặc Tu Nhân khó coi đến cực điểm, anh lùi lại hai bước. Nói xong, y tá rời đi nhanh chóng. Mặc Tu Nhân đứng không vững, anh dựa vào tường, và trực tiếp ngã ngồi xuống bên cạnh ghế dài.
Anh nhìn Triệu Văn Vương với vẻ chết lặng: “Y tá vừa nói gì? Hai chân của Bạch Cẩm Sương bị tàn phế? Sao có thế được? Chắc chắn y ta lừa tôi!”
Mặc Tu Nhân không thể nào tưởng tượng được, một người kiêu ngạo như Bạc Cẩm Sương, nếu cô ấy bị tàn phế thì cô ấy sẽ như thế nào! Vẻ mặt của Triệu Văn Viêm khó chịu vô cùng, cũng không biết phải an ủi Mặc Tu Nhân như thế nào: “Tổng giám đốc Mặc, anh chú ý sức khỏe! Cô Bạch là người tốt chắc chắn sẽ được ông Trời phù hộ”
Mặc Tu Nhân cười trào phúng: “Người tốt sẽ được ông Trời phù hộ… ”
Chuyện có xác suất nhỏ như vậy, có thể rơi trúng người cô ấy?” Đột nhiên Mặc Tu Nhân cảm thấy, không biết đây có phải là quả báo hay không, nếu anh không tính toán, thì có lẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.
Triệu Văn Vương nhìn Mặc Tu Nhân với vẻ mặt bất lực: “Tổng giám đốc Mặc, anh đừng tự trách mình, đây là chuyện ngoài ý muốn!”
Mặc Tu Nhân vung tay lên: “Cậu đừng nói gì nữa, tôi muốn được yên tĩnh!” Anh lấy tay che mặt, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn, không dám nhìn cửa phòng mổ.
Ngay lúc này, anh đã sớm quên, khi anh ở Quân Mạch, anh quyết định trả lại bức thư của mẹ Bạch Cẩm Sương cho cô, sau đó rạch ròi mọi chuyện với cô. Triệu Văn Vương lặng lẽ đứng bên cạnh Mặc Tu Nhân.
Không lâu sau, truyền đến một tiếng bước chân gấp gấp.
Mặc Tu Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Bạch Cao Minh đang chạy lại đây với vẻ mặt hoảng hốt, và Lộ Vân Hương với đôi mắt đỏ hoe đi theo ông ta. Mặc Tu Nhân nhạy bén phát hiện ra có điều gì đó không ổn, nhưng anh không nghĩ nhiều về điều đó.
Anh nhìn Bạch Cao Minh với vẻ mặt âm u: “Ông đến đây làm gì, bây giờ đến để quan tâm cô ấy ư!”
Nghe vậy, khuôn mặt già nua của Bạch Cao Minh hiện ra vẻ hoảng loạn tiều tụy, im lặng một lúc lâu: “Tổng giám đốc Mặc…”
Từ lúc nào mà Mặc Tu Nhân quan tâm đến Linh Lan như thế, sao ông ta không biết vậy! Mặc Tu Nhân đứng dậy với vẻ mặt nham hiểm độc ác, như là muốn ăn thịt Bạch Cao Minh: “Vu Huyền đã chết, ông đã trút hết sự khó chịu trong lòng lên người cô ấy suốt bao năm qua, thế nào, bây giờ cô ấy bị tai nạn xe cộ, ông muốn đến đây nhận một phần tiền bồi thường tai nạn xe sao?” Nghĩ đến tình hình bây giờ của Bạch Cẩm Sương, những hành vi của Bạch Cao Minh với Bạch Cẩm Sương, trong lòng Mặc Tu Nhân lại càng cảm thấy tức giận và đau khổ.