Sắc mặt ông Lý đột nhiên thay đổi: “Cái gì?” Ông vừa dứt lời, đã thấy một nhóm cảnh sát quen thuộc, nghiêm túc bước tới: “Ông Lý, có người tố cáo ông đã nhiều lần tham ô, nhận hối lộ, nay chứng cớ đã được xác thực, mời ông đi cùng chúng tôi một chuyến!” Ông Lý tái mặt, ông không thể nào ngờ được chuyện sẽ tới đột ngột đến vậy.
Ngày hôm qua, khi biết người gửi ảnh và ngón tay là Mặc Tu Nhân, ông đã biết sẽ có chuyện xảy đến.
Nhưng thật không ngờ lại nhanh đến vậy! Vẻ mặt ông Lý phờ phạc, mặc cho nhóm cảnh sát nghiêm túc còng tay mình.
Biểu cảm Lý Thanh cũng thay đổi. Khi ông Lý bị còng tay giải ra ngoài, cuối cùng cô ta cũng tỏ vẻ sợ hãi, kéo tay ông Lý thật chặt, nhất định không buông: “Bố, con sai rồi, con sẽ cùng bố đi xin lỗi Mặc Tu Nhân, bố nghĩ cách giải quyết đi, đừng để họ giải bố đi!” Mặt ông Lý xám như tro, bỗng dưng, ông như mất hết năng lượng: “Thanh Nhi, lần này bố… có lẽ bị gài bẫy thật rồi, con nhất định không được kết hôn với Cận Thần Huy, đã có chuyện xảy ra với bố, dù con có được gả qua đó cũng chỉ bị bắt nạt mà thôi, hãy mau chóng đưa mẹ con rời khỏi nơi này!” Nói xong những lời này, ông Lý ngay lập tức bị kéo lên xe.
Lý Thanh khóc đến lạc cả giọng. Bà Lý trước giờ vẫn là người không có chính kiến, ông Lý lại chính là người đáng tin nhất với bà, thấy chồng bị bắt, bà đứng ngấn người trong sân, mắt đầy vẻ mơ hồ và hoảng hốt. Đúng lúc đó, tại hội sở Quân Mạch. Bạch Cao Minh cũng từng đến nơi này, nhưng với thân phận của mình, cùng lắm ông ta cũng chỉ đến được sảnh thứ tư hạng tám. Lần đầu được vào sảnh Thanh Trúc hạng nhất, ông ta cũng hơi tò mò. Quả nhiên, sảnh hạng nhất so với hạng tám đúng là khác một trời một vực.
Chỉ riêng hội trường đã to bằng diện tích của cả sảnh hạng tám cộng lại, chưa kể, hành lang xung quanh sảnh đều nối đến đây, mà những hành lang này đều có bảng chỉ dẫn. Bạch Cao Minh liếc mắt nhìn qua, đã thấy có cả nơi đánh bài, hồ bơi, phòng xông hơi, đủ loại. Ông ta và Triệu Văn Vương đi vào trong. Khi thấy Mặc Tu Nhân đang ngồi trên ghế xô pha, ông ta lập tức cảm nhận được cách biệt thân phận giữa hai người. Ông ta cười vẻ nịnh nọt: “Tổng giám đốc Mặc, nghe nói anh tìm tôi?” Mặc Tu Nhân lãnh đạm nói: “Ngồi xuống!” Bạch Cao Mình ngồi lên ghế xô pha, cười với Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, không biết anh tìm tôi có việc gì? Mặc Tu Nhân liếc mắt nhìn ông: “Nghe nói ông muốn đưa Bạch Linh Lan vào công ty Trang sức đá quý Hoàng Thụy?” Bạch Cao Minh tái mặt, cười vẻ miễn cưỡng: “Tổng giám đốc Mặc, đã làm bố thì luôn muốn điều tốt nhất cho con gái, vậy nên tôi…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!