Bạch Cẩm Sương ngẩn người, ánh mắt bối rối, vô thức phản bác: “Không quen!”
Mặc Tu Nhân cảm giác phản ứng của Bạch Cấm Sương có chút kỳ lạ: “Em phản bác nhanh quái”
Bạch Cẩm Sương bình tĩnh một chút: “Chỉ là ở trường học tôi có nghe qua về anh ta thôi, anh ta nổi tiếng lắm!”
Con ngươi Mặc Tu Nhân lóe lên: “Thật sao!”
Bạch Cấm Sương không nói gì. Cô không có cách nào thừa nhận với Mặc Tu Nhân rằng cô thích người kia nhưng sau đó bị vị hôn thê của người đó làm cho nhục nhã! Đã qua rồi thì chuyện này sẽ không còn liên quan đến cô nữa. Bạch Cẩm Sương im lặng một lúc, đặt bản thảo thiết kế trong tay lên trên bàn làm việc của Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, đây là bản thảo thiết kế tham gia cuộc thi trang sức Nắng Mai, tôi vẽ xong rồi!”
Mặc Tu Nhân cầm lấy xem: “Cũng không tệ lắm!” Bạch Cẩm Sương nghĩ đến Miêu Linh, đột nhiên không muốn đuổi cùng giết tận.
Cô hỏi Mặc Tu Nhân: “Miêu Linh… Sẽ không bị bắt chứ!” Mặc Tu Nhân cau mày: “Em thương cảm cô ta sao?” Bạch Cẩm Sương nhìn vẻ mặt của anh ta liền đoán ra được người này đang hiểu lầm.
Cô lắc đầu: “Tôi không phải Đức Mẹ Maria, cô ta hại tôi, ngược lại tôi còn thương cảm cô ta nhưng không quá tràn trề, chỉ là, loại bỏ được một Miêu Linh nhưng không bắt được người đàn ông đứng sau màn tối thì cũng chẳng ích gì” Con ngươi Mặc Tu Nhân lóe lên: “Miêu Linh bị bắt rồi, cô ta sống hay chết không liên quan đến tôi, còn người đàn ông sau màn tối kia, em cứ khăng khăng tin tưởng Sở Tuấn Thịnh, tôi sẽ tiếp tục điều tra triệt để, khiến em tâm phục khẩu phục!”
Bạch Cẩm Sương thật lòng nói: “Cảm ơn anh, tổng giám đốc Mặc!” Mặc Tu Nhân hừ một tiếng: “Không cần, chỉ cần em cách xa Sở Tuấn Thịnh một chút là đủ rồi!” Bạch Cẩm Sương mím môi muốn giải thích nhưng nghĩ đến chuyện lúc trưa, cũng không biết nói như thế nào cho tốt. Ngay sau đó, cô nghĩ đến bức thư mà Bạch Cao Minh dùng để đe dọa cô, trong tiềm thức muốn nói cho Mặc Tu Nhân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!