Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vợ Nuôi - Chiêu Thần - Vương Tư Ngôn (FULL)

"Anh sao vậy? Em đang công tác mà?"

Chiêu Thần nói rồi vùng tay mình ra khỏi bàn tay anh. Cô không biết anh đã đến Giang Nam từ khi nào, càng không hiểu bây giờ anh đang khó chịu về vấn đề gì. Nhìn sắc mặt của anh, giống như vừa gặp phải chuyện gì rất tồi tệ, khiến anh nhìn thứ gì cũng thấy vô cùng chướng mắt.

Vương Tư Ngôn nhìn cô, hơi nghiêng đầu một chút, một bên lông mày nhếch lên hỏi.

"Công tác? Em đi công tác cùng ai vậy?"

"Là cái người vừa ôm em vào lòng ở bên kia đường à?"

Chiêu Thần nhìn vào mắt anh, hai người nhìn nhau trực tiếp với những suy nghĩ và cảm xúc hoàn toàn trái ngược.

"Không phải như anh nghĩ đâu."

Anh gật gật đầu, liếm môi rồi lại nhìn cô.

"Cho dù không phải như anh nghĩ, thì chẳng lẽ em lại ở cùng anh ta từ bây giờ cho đến khi kết thúc công tác sao?"

"Vương Tư Ngôn. Hôm nay anh bị sao vậy chứ? Tại sao anh lại không chịu nghe em nói?"

Chiêu Thần nhìn anh đầy khổ tâm. Từ khi yêu anh đến bây giờ cô chưa từng có suy nghĩ gì khác, chẳng qua đây chỉ là một tình thế ép buộc. Trước khi đến Giang Nam cô không hề biết tình huống này sẽ xảy ra, không biết viện nghiên cứu nằm ở trong rừng, càng không biết mình sẽ ở cùng với Tiêu Đình tại nơi đó. Hôm nay thấy anh như vậy, cô đúng thật có chút hụt hẫng, đôi mắt thoáng chốc đã đỏ hoe.

"Anh đã bao nhiêu tuổi rồi? Anh đã ngoài 30 rồi mà vẫn còn có những suy nghĩ trẻ con đó sao?"

Vương Tư Ngôn không có ý định im lặng, mà lại tiếp tục lên tiếng. Anh bước lên một bước, lập tức khiến Chiêu Thần như hoàn toàn bị lép vế.

"Phải. Anh ngoài 30 rồi. Anh đã không còn nhỏ nữa. Nhưng đây là lần đầu anh biết yêu em có hiểu không? Em có hiểu cho cảm giác của anh khi cả đêm không thể biết em có an toàn không mà khi đến nơi còn nhìn thấy cảnh tượng đó."

"Em có biết anh đã thế nào không?"

Lúc này cô mới nhìn thấy được, nơi khoé mắt của Vương Tư Ngôn từ bao giờ cũng đã ửng đỏ. Có lẽ là từ giây phút anh nói ra những lời nói ấy, nói ra hết những khó chịu trong lòng mình. Nhưng ngay bây giờ anh lại chẳng hề thoải mái chút nào, chẳng muốn chuyện này đi xa hơn nữa. Anh gục đầu, thở dài một hơi để ổn định lại cảm xúc. Giọng anh vang lên, trầm thấp.

"Xin lỗi."

"Anh đã quá lời rồi."

Cảm thấy vẫn còn chút trống trải, anh mới bổ sung thêm.

"Em vào ăn tối đi. Gặp được em rồi, bây giờ anh trở về Lăng Xuyên."

Vương Tư Ngôn vừa quay đầu bước đi, Chiêu Thần đã tiến đến ôm chặt lấy anh. Cái ôm này của cô, lập tức khiến sự bình tĩnh trong tâm hồn anh lại một lần nữa được khơi dậy, khiến lòng anh chẳng khác gì một mặt nước tĩnh lặng bị gợn sóng. Cô vùi mặt mình vào lưng anh, ra sức ôm thật chặt. Từng câu từng chữ mà anh vừa nói, giờ đã khiến cô nhận ra được không chỉ có cô đang hi sinh và chịu đựng vì anh, mà anh còn dành cho cô nhiều hơn thế nữa.

Trong suốt 13 năm qua, từ lúc xác định mối quan hệ với cô, anh chưa từng chính miệng nói yêu cô, nhưng những gì mà anh làm cho cô đều là từ tình yêu mà tạo thành.

Chiêu Thần nghẹn ngào.

"Có phải em tệ lắm không? Đến bây giờ vẫn còn để anh lo lắng nhiều thứ như vậy?"

"Nói linh tinh. Anh làm bạn trai em là để lo lắng cho em, không phải khiến em trở nên tệ hơn."

Anh quay người lại, nhìn khuôn mặt ửng đỏ lên của Chiêu Thần cùng với đôi mắt ươn ướt mà có chút xót xa. Cuối cùng một câu nặng lời với cô anh cũng không nỡ thốt ra, cũng không nỡ để cô vì nó mà chịu tổn thương. Anh yêu cô nhiều như vậy, bản thân anh còn không hình dung được giới hạn của nó ở độ nào.

Tiêu Đình ở trong quán ăn thấy Chiêu Thần lâu vào như vậy mà có phần sốt ruột, anh ta rời khỏi quán ăn ra ngoài thì thấy Vương Tư Ngôn đang ôm cô. Đột nhiên khựng lại, ánh mắt của Tiêu Đình có chút kinh ngạc, lẫn một chút đố kị và căm ghét. Anh ta đứng đó, nhìn một lúc rồi quay người bước vào trong quán.

Chiêu Thần lo rằng Vương Tư Ngôn lại nghĩ nhiều, nên đã đưa ra đề nghị.

"Anh ở lại Giang Nam cùng em đi. Em sẽ không ngủ ở viện nghiên cứu nữa."

Anh nhìn cô bằng ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng trong lòng từ lâu đã đoán ra được, chiêu lạt mềm buộc chặt này thật sự có hiệu quả.

"Như vậy được không?"

Chiêu Thần mỉm cười gật đầu. So với việc ở trong viện nghiên cứu ngoài rừng còn để anh phải nghĩ lung tung, cô vẫn muốn tình cảm của họ được đặt lên hàng đầu. Sau khi thống nhất, Vương Tư Ngôn vẫn để cô vào trong quán ăn cùng với Tiêu Đình, còn anh trở về xe cùng với Tư Đàm, bảo cậu ta đặt phòng khách sạn.

Lúc cô đi vào, thấy anh ta vẫn chưa ăn gì mặc dù thức ăn đã dọn lên hết cả. Anh ta đưa mắt nhìn cô, nhìn trên tay cô không hề cầm túi xách hay điện thoại gì giống như cô đã nói. Vừa nhìn đã hiểu ngay, cô nôn nóng gấp gáp như vậy chính là vì muốn gọi cho Vương Tư Ngôn.

"Sao anh không ăn đi?"

Tiêu Đình ngồi tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn cô. Vẻ mặt anh ta trông cũng có phần khó coi.

"Cô nói đi lấy điện thoại để ngoài xe. Vậy điện thoại đâu?"

Chiêu Thần đột nhiên cảm thấy, thái độ này của anh ta chẳng khác nào là đang chất vấn mình. Nhưng cô không mấy bận tâm, vì từ lúc gặp anh ta đến bây giờ, con người anh ta vốn kiêu căng, khó gần như vậy. Cô chậm rãi ngồi xuống, cười nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!