Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên gần trên đỉnh, Bạch Vi mới ngọ nguậy trong vòng tay của Lãnh Tư Hàn mà tỉnh dậy. Cô chớp chớp đôi mi dài, từ từ mở mắt ra, thì thấy gương mặt đẹp trai đầy quen thuộc của chú. Nhưng cô không ngắm chú được lâu thì những ký ức đầy xấu hổ và đau đớn của tối hôm qua lại hiện về.
Bạch Vi vừa mờ, vừa ảo nghĩ lại cảnh tượng cô bị người phụ nữ kia bắt nạt, nhớ lại cảm giác lạnh lẽo, đáng sợ, cô dơn khi bị chú bỏ rơi ngoài hành lang suốt 3 tiếng, và những hành động kì lạ mà hôm qua chú đã làm với cô, cô nhóc lại cảm thấy có chút sợ hãi. Bạch Vi chỉ mới 13 tuổi, cùng lắm chỉ biết về những kiến thức giới tính cơ bản, làm gì đã hiểu về những thứ đen tối kia.
Vậy mà tối hôm qua, cô nhóc lại phải trải qua những chuyện đáng sợ, đáng quên như vậy, sao có thể nói quên là quên chứ.
Nghĩ linh tinh một hồi,Bạch Vi lại càng cảm thấy rất sợ khi phải rời xa Lãnh Tư Hàn. Mẹ cô đã mất rồi, bố cũng không cần cô nữa, nếu đến chú Hàn cũng bỏ cô mà đi, thì cô sẽ phải sống ra sao?
Vừa tủi, vừa lo, cô nhóc di chuyển người, cố nằm gần và co gọn trong vòng tay của Lãnh Tư Hàn, hai dòng nước mắt chẳng biết đã rơi xuống ướt gối từ khi nào, tiếng thút thít của cô cũng khiến hắn phải tỉnh dậy.
" Dậy rồi?"-Lãnh Tư Hàn nheo nheo đôi mắt còn chưa quen với ánh sáng, tay đưa lên, kiểm tra xem cô còn sốt không, rồi vuốt mái tóc dài ngang vai của Tiểu Bạch Thỏ đang nằm gọn trong lòng.
Thấy cô im lặng, mãi không trả lời lại, hắn mới cúi xuống xem xét, thấy cô cứ ôm chặt người mình không buông, còn có tiếng thút thít, hắn mới cau mày:
" Nhóc đang khóc sao?"
Thấy Tiểu Bạch Thỏ vẫn không nói gì,tiếng thút thít càng rõ hơn, hắn đành ôm chạt cô vào lòng, một tay vuốt vuốt lưng giúp cô nhóc bình tĩnh lại chút, rồi lại dịu dàng hỏi lại.
" Ngoan, nói tôi nghe tại sao nhóc lại khóc? Nhóc đau chỗ nào sao?"
Lúc này khi đã bình tĩnh lại chút, Bạch Vi mới ngẩng gương mặt ửng hồng lên vì khóc lên mà nhìn hắn với ánh mắt lo sợ.
" Chú, Vi Vi sợ."
" Sợ?"
"Sợ chú sẽ lấy chị đẹp kia làm vợ, sẽ đuổi Vi Vi đi."
Cô nhóc nói bằng một giọng nghẹn lại, nghe như sắp khóc một trận nữa.
" Tiểu Bạch Thỏ ngốc, nhóc nghĩ tôi sẽ như vậy?"
Lãnh Tư Hàn tỏ vẻ có chút không ngờ, suốt 5 năm qua, hắn cưng chiều cô, cưng nựng cô, yêu thương cô có khi còn hơn cả bản thân mình, luôn sợ cô bị tổn thương mà cố gắng dịu dàng nhất có thể. Vậy mà tên chết tiệt nào lại khiến Tiểu Bạch Thỏ của hắn nghĩ linh tinh như vậy?
" Là chị xinh đẹp tối qua. Chị ấy nói mình là vợ tương lai của chú, nói Vi Vi chỉ là vật cản chở..."
Lãnh Tư Hàn nghe vậy liền hiểu ra. Suốt 5 năm hắn cố gìn dữ, chăm sóc cô. Thế mà vì một sai lầm, dây dưa đến người phụ nữ nhà họ Đỗ kia, lại trong một đêm khiến Tiểu Bạch Thỏ của hắn trải qua nhiều chuyện như vậy.
Lãnh Tư Hàn dịu dàng nhìn thẳng vào đôi mắt đang ướt nước của Bạch Vi, dõng dạc.
" Người phụ nữ đó là người xấu, nhóc không nên tin."
" Người xấu?"
"Đúng vậy, vì cô ta nói dối, làm những việc sai trái. Bởi vì tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi nhóc, sẽ luôn bảo vệ và ở bên nhóc, dù có bất cứ chuyện gì."
" Thật không?"
" Thật. Dù trời có sập tôi cũng không bỏ rơi nhóc đâu."
Lãnh Tư Hàn nghĩ thầm, Tiểu Bạch Thỏ của hắn, tuổi thơ đã phả chịu quá nhiều tổn thương rồi. Nếu đã nhận cô nhóc về là người của mình, hắn tuyệt đối sẽ giữ cô bên cạnh mình, dù có bất cứ chuyện gì sau này.
Bạch Vi nghe được những lời này của hắn, có phần an tâm hơn. Nhưng cô nhóc cũng vừa nhớ ra một chuyện. Nếu làm những việc làm sai trái là xấu, vậy thì đem hôm qua, chú cũng là người xấu rồi. Cô nhóc liền nhanh nhảu chuyển chủ đề.
" Vậy, tối qua, chú cũng là người xấu rồi. Chú làm mấy thứ kỳ lạ với cơ thể Vi Vi."
Lãnh Tư Hàn nghe xong thì chẳng biết nên vui hay nên giận. Gương mặt hắn giờ rất khó coi, hắn không biết nên giải thích cho cô nhóc như nào. Đem qua là điều bắt buộc, không có thuốc giải, mà loại thuốc cô ta dùng để hạ hắn lại là loại xuân dược mạnh, may là mỗi người chỉ bị trúng một nửa nên hắn mới giúp cô được. Đêm qua hắn còn nghĩ đợt này sợ rằng sẽ chịu không được mà làm cô luôn rồi đấy chứ, may sao là lúc đo cô ngủ rồi nên hắn chỉ dám dùng tay cô, rồi tự xử nên Tiểu Bạch Thỏ của hắn mới chưa biết gì.
Bí quá, hắn đành chuyển sang ngang ngược lại cô nhóc.
" Tối qua là do tình thế ép buộc, tôi mới phải hành động như vậy. Không phải người xấu đâu."
" Vậy nếu trong tình thế ép buộc, người khác giới có thể chạm vào các vùng riêng tư của Vi Vi sao?"
Cô bé hơi ngơ ngác. Cô giáo đã dạy là dù bất cứ ai cũng không được đụng vào cùng riêng tư của bản thân. Nhưng chú lại bảo là trong tình thế ép buộc, nên mới phải làm vậy.
" Không, chỉ người mà nhóc yêu nhất, rin tưởng nhất mới được thôi."
Hắn ợ cô nghĩ sai chiều, lại bị bọn xấu lợi dụng thì nguy, liên nhanh chóng chỉnh lại lời nói.
Bạch Vi nghe lời chỉ dạy, suy nghĩ một chút rồi lại cười.
" Vậy chú không phải người xấu nữa. Vì chú là người mà Vi Vi yêu nhất❤"
Lãnh Tư Hàn nghe được xâu này từ chính miệng của Tiểu Bạch Thỏ thì lòng như mở cờ. Hắn không nghe nhầm đâu, Tiểu Bạch Thỏ yêu hắn nhất. Nhưng hắn hắn vẫn muốn đợi, đợi đến lúc Tiểu Bạch Thỏ đủ tuổi, hắn mới dám chính thức biên cô thành " vợ" mình.
" Tôi cũng yêu Tiểu Bạch Thỏ nhất. Nhưng việc hôm qua, tạm thời nhóc hãy quên nó đi. Đợi đến khi thích hợp, tôi sẽ dạy cho nhóc kĩ hơn về như nào là xấu, được chứ?"
"Dạ".
Lãnh Tư Hàn lại xoa đầu, nhẹ nhàng, ôm gọn Bạch Vi trong tình trạng không mảnh vải che thân từ đêm qua tới giờ, tiếp rục xoa đầu cô.
" Giờ thì cho tôi ngủ thêm xíu nha, hôm nay dù sao cũng là chủ nhật."
Nói rồi hắn vẫn giữ nguyên tư thế, ôm Tiểu Bạch Thỏ không buông mà ngủ tiếp. Giờ hắn cần tận hưởng cảm giác bình yên này một chút, đêm qua hắn đã phải ở trong nhà tắm đến tận gần sáng rồi.