Sau khi đã kiểm tra ổn thỏa thì khoảng bà ngày sau Bạch Vi được xuất viện.
Sáng hôm đó, Lãnh Tư Hàn tự mình lái xe trở Tiểu Bạch Thỏ về nhà. Chiếc BMW đen từ từ chuyển bánh vào trong sân chả căn biệt thự, hắn dừng xe, bảo người làm cất xe và mang hành lí lên phòng, còn mình thì đỡ Tiểu Bạch Thỏ ra ngoài.
Dù hầu hết các vết thương chỉ là trầy da, nhưng chân trái của cô vẫn chưa lành hẳn, nên cứ phải để cho Lãnh Tư Hàn đỡ. Thấy cô đi lại khó khăn quá, hắn liền một tay đỡ hai chân, tay kia đỡ phần lưng của cô, ẵm gọn Tiểu Bạch Thỏ vào lòng khiến cô phải ngỡ ngàng.
" Chú làm cái gì vậy, tôi tự đi được mà."
" Ngoan, để tôi bế em như vậy nhanh hơn đấy."
Nói rồi hắn liền bế cô vào trong nhà, nhẹ nhàng đặt lên trên sofa, lại dịu dàng nói.
" Tôi có mời một người đến đây gặp em nè."
Lãnh Tư Hàn đứng dậy, nhìn ra phía cửa của sân sau, một người đàn ông trong bộ đồ làm vườn theo hướng mắt của hắn mà đi vào.
" Chú Bạch Vũ?"
Bạch Vi thấy ông thì liền bất ngờ, nhưng vẫn không quên lễ phép, khó khăn đứng dậy cúi đầu chào ông.
" Đại thiếu gia và tiểu thư đã về ạ."
Bạch Vi quay sang nhìn Lãnh Tư Hàn, ánh mắt kiểu tra hỏi. Rốt cuộc chuyện này là như nào? Tại sao bác Bạch Vũ lại ở đây?
" Mấy hôm nay tôi bận ở viện chăm sóc em, cây cẩm chướng kia cũng không có ai biết chăm sóc nên tôi mới bảo cha chuyển bác ấy qua đây giúp chúng ta chồng thêm vài bông hoa nữa trong vườn."
Lãnh Tư Hàn dịu dàng. Mấy hôm trước ở Lãnh gia cảm thấy cô rất yêu quý người đàn ông này, mà thông tin về ông thì hắn cũng điều tra kĩ lưỡng rồi. Muốn làm lành với cô nhanh nhất, chỉ có cách khiến cô cảm thấy vui vẻ và dễ chịu thôi. Mà một người có cùng niềm yêu thích với cô như Bạch Vũ, tại sao hắn không tận dụng cơ chứ? Hơn nữa có ông giúp hắn trò chuyện với cô ở nhà mấy ngày này, hắn cũng bớt lo hơn.
Bạch Vi nhìn Lãnh Tư Hàn với ánh mắt kinh ngạc. Không ngờ hắn lại biết Bạch Vi rất yêu quý bác Bạch Vũ, còn mời ông về biệt thự riêng nữa chứ.
" Cảm ơn chú."
" Không có gì."- Lãnh Tư Hàn thấy cô có vẻ đã mở lòng lại với hắn, liền cảm thấy rất vui. Con đường dỗ dành cô vợ nhỏ của hắn, dường như đã thành công thêm một bước rồi.
…
Khoảng một tuần sau đó, Bạch Vũ là người thay Lãnh Tư Hàn ở nhà để ý tới Bạch Vi, giúp bắn chăm sóc cô khi hắn vắng nhà. Cũng nhờ vậy, hảo cảm giữa hai người ngày càng tăng lên, Bạch Vũ cũng cảm thấy càng ngày càng yêu quý cô nhóc này hơn, đối với Bạch Vi, ông luôn có một cảm giác rất quen duộc gì đó mà không hiểu đó là gì.
Bạch Vi càng tiếp xúc với ông nhiều, lại càng cảm thấy Bạch Vũ thật sự rất giống người bố trong quá khứ của mình, chỉ có điều, ông là một phiên bản dịu dàng hơn, hoàn toàn trái ngược lại với vẻ hung dữ mỗi khi say rượu của bố cô lúc xưa.
Lãnh Tư Hàn cũng đã dần ổn định được công việc ở bên tập đoàn nhà họ Lãnh. Nhưng dù hắn đã một mực phản đối việc liên hôn như Lãnh lão gia vẫn luôn tìm cơ hội đưa Thẩm Nhiên Diễm vào tập đoàn, khiến Lãnh Tư Hàn phải giải quyết đến bao nhiêu tin tức lá cải của bọn phóng viên kia.
Những vết thương của Bạch Vi giờ đây cũng đang dần bình phục hoàn toàn, cô đã có thể dễ dàng đi lại như trước.
…
Ánh mặt trời chiếu những tia nắng nhỏ vào trong căn phòng qua lớp cửa kính. Lãnh Tư Hàn cũng từ từ mở mắt tỉnh dậy, đưa tay sang phía bên cạnh tìm kiếm thân hình nhỏ của ai kia nhưng lại trống trơn. Hắn mới giật mình mở mắt ra, không thấy Tiểu Bạch Thỏ, liền vội vàng ngồi dậy.
" Tiểu Bạch Thỏ, em đâu rồi?"
Lãnh Tư Hàn chưa kịp thay quần áo. Trên người vẫn mặc mỗi chiếc áo ngủ buộc dây lỏng để hở cả phần ngực săn chắc, hắn vội vàng mở cửa phòng tắm ra thì ngây người.
Bạch Vi đang trong bộ dạng không mảnh vải che thân, trên người còn vài giọt nước lấm tấm đứng dưới chiếc vòi hoa sen, thân thể trắng hồng phơi bày trước mắt hắn. Thấy Lãnh Tư Hàn tự nhiên xông vào, cô liền vội vã ngồi sụp xuống, lấy hai cánh tay che đi cặp bánh bao kia.
" A! Sao tự nhiên chú lại vào đây?"
Lãnh Tư Hàn bây giờ mới định hồn lại, thấy bộ dạng ngại ngùng này của cô thì thì yết hàu cứ trượt lên xuống, chỉ biết nuốt nước bọt một cái, làm như vẻ không có gì tiến lại gần.
" Vừa tỉnh dậy không thấy em đâu, nên tôi lo. Mới tự ý chạy vào đây tìm."
" Tôi biết rồi, chú mau ra ngoài coi. Tôi đang chuẩn bị tắm mà!"
Lãnh Tư Hàn cũng ngồi xuống bằng với cô, tay nhanh chóng lấy chiếc khăn tắm treo ở trên chiếc giá xuống rồi chùm lên người cô.
" Em mới bình phục thôi, cẩn thận không lại cảm bây giờ."- hắn ôm lây cơ thể nhỏ đang co lại của cô qua lớp khăn tắm, nhẹ nhàng đỡ cô dậy.
Bạch Vi nãy giờ mặt cứ đỏ hết cả lên. Sao Lãnh Tư Hàn có thể bình tĩnh tới vậy nhỉ? Trong cái tình huống khó xử này mà hắn không có chút suy nghĩ bất thường nào sao? Hình như dạo gần đây hắn tiếp xúc với cô đúng là ít hẳn đi. Sang thì đi làm từ sớm, tới tận tối muộn mới về tới nhà, khi ấy cô cũng đã mệt quá mà ngủ thiếp đi rồi.
Từ từ bình tĩnh lại, tự mình cuốn chiếc khăn tắn quanh người, Bạch Vi mới ngước mắt lên nhây ngô nhìn hắn.
" Bộ chú nhìn tôi như vậy, không cảm thấy gì à?"
Lãnh Tư Hàn nghe Bạch Vi hỏi như thế thì đơ ra. Ai nói hắn không cảm thấy gì cả. Mấy hôm trước cô vẫn chấn thương, lại còn đang giận hắn, vậy thì hắn dám làm cái gì cô được đây. Hơn nữa một tuần nay, hắn phải đi giải quyết cho xong vụ dự án của tập đoàn nhà họ Lãnh, rồi cả những cuộc hẹn đối tác của cha cứ liên tục dồn dập vào hắn, thời gian dành cho cô cũng ít đi nhiều. Ngày nào Lãnh Tư Hàn cũng cảm thấy nhớ Tiểu Bạch Thỏ của hắn đến phát điên mà có làm được gì đâu.
‘’ Em đây là đang mời gọi tôi đấy à?"
" Hả?"
Lãnh Tư Hàn từ từ tiến lại gần, lấy cơ thể to lớn ép dáng người của Bạch Vi sát với bờ thường.
" Tôi cảm thấy em rất dễ thương."
Hắn ghé xuống bờ vai nhỏ kia của Bạch Vi, cắn nhẹ một cái.
" Rất muốn " thịt."
Nụ cười nham hiểm cùng vẻ mặt chẳng có một chú đứng đắn nào kia, khiến trái tim của Bạch Vi đạo nhàu càng nhanh hơn, gương mặt dần ửng hồng lên.
" Chú…là biến thái à?"
Lãnh Tư Hàn đặt lên môi cô một nụ hôn, nhanh chóng đưa lưỡi vào bên trong nếm thử vị ngọt. Mùi sữa tắm và dầu gội trằn người Tiểu Bạch Thỏ cứ phảng phất vào mũi hắn khiến hắn đã nghiện lại càng nghiện. Lãnh Tư Hàn nhanh chóng đỡ lấy chiếc cổ nhỏ của Bạch Vi, tay kia ôm lấy thân hình mảnh mai kia vào trong lồng ngực, bế cô lên cố định trên người mình.
" Đúng vậy, tôi chính là một ông chú biến thái đấy. Còn bây giờ, em chính là con mồi của tôi."