“BỤP!”
“Lãnh Tư Hàn, chú là tên khốn nạn!”
Lãnh Tư Hàn bị đấm bất ngờ không đứng vững được, lùi vài bước về phía sau, lấy tay lau vết máu trên mặt mình.
" Nhóc làm cái trò gì vậy hả? Sao lại đấm tôi?"
" Tại sao tôi đấm chú hả? Tôi nghĩ chú phải hiểu rõ nhất chứ? Cái tên sở khanh khốn nạn này?"
" Cái tên nhóc này, mau tránh ra coi!"
Lãnh Tư Hàn bây giờ đang rất lo cho Tiểu Bạch Thỏ vẫn đang nằm ở đằng kia, chẳng còn mấy hơi để chấp nhặt cái tên Nhất Trí Dương này. Hắn dùng một lực mạnh, kéo Nhất Trí Dương sang một bên, mau chóng chạy lại chỗ Bạch Vi bây giờ rơi vào hôn mê.
Hắn quỳ xuống dưới nền bê tông, cả người ướt sũng, đôi tay lớn của người đàn ông run rẩy ôm lấy cô gái nhỏ.
" Bạch Vi, em mau tỉnh dậy đi, đừng làm tôi sợ…"
" Xem ra chú còn lương tâm ghê nhỉ? Một tay ôm hôn người phụ nữ khác, một tay còn muốn giữ cậu ấy bên cạnh, đúng là cái đồ bắt cá hai tay không biết xấu hổ!"
Nhất Trí Dương một lần nữa định là lên, kéo chiếc áo của hắn ngược lại, dụng nhả thêm một cú đấm nữa thì có một vòng tay ôm cậu lại từ phía sau.
" Trí Dương, cậu mau dừng lại đi. Bây giờ cậu có đánh chú ấy thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả đâu, dừng lại đi."
Đường Hoa sợ lại tiếp tục xảy ra xô xát, liền vội vàng bỏ chiếc ô trên tay xuống, chạy ra ôm chặt cậu bạn lại từ phía sau.
Hành động của Nhất Trí Dương bây giờ bỗng có chút dịu đi, cậu buông lỏng người, cầm lấy bàn tay của Đường Hoa mà gỡ nó ra, từ từ tiến lại trước mắt Lãnh Tư Hàn.
Cả người Lãnh Tư Hàn bây giờ đang trở nên run rẩy, không biết là vì lạnh, hay là vì sợ. Đôi tay hắn chỉ biết ôm chặt lấy Tiểu Bạch Thỏ như sợ rằng chỉ cần buông ra, hắn sẽ mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
" Này, chú đang khóc sao?"
Nhất Trí Dương cúi xuống, thấy đôi mắt của Lãnh Tư Hàn bây giờ đã đỏ hoe, mái tóc ướt sũng nước mưa che mất một bên mắt, những giọt lệ cũng hòa lần với hạt mưa.
" Tiểu Bạch Thỏ, là tôi sai rồi. Đáng lẽ tôi không nên chấp nhận buổi hẹn này…"
Nhất Trí Dương thấy cảnh tượng người đàn ông lãnh đạm thường ngày, bây giờ lại rơi nước mắt chỉ vì một cô gái nhỏ, thật là một chuyện khó tin.
Sau vài phút chờ đợi, cũng may chiếc xe cấp cứu cũng đã tới. Bạch Vi đã được sơ cứu tạm thời, rồi sau đó cùng đưa theo cả Lãnh Tư Hàn đến bệnh viện.
Vì chiếc xe cứu thương chỉ để đủ tối đa hai người nhà của bệnh nhân lên xe, mà trời tối như vậy Nhất Trí Dương cũng không thể để Đường Hoa đi về một mình được. Dù không cam lòng nhưng cuối cùng cậu vẫn phải để Lãnh Tư Hàn chăm sóc cô.
Chiếc xe cấp cứu nhanh chóng được chuyển tới bệnh viện gần nhất, các bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy Bạch Vi vào trong phòng cấp cứu.
Lãnh Tư Hàn từ nãy tới giờ vẫn chạy theo nắm chặt chiếc giường bệnh của cô, cả người hắn bị dính mưa, nước mưa thấm vào từng thớ thịt, nhưng thay vì thấy lạnh, hắn lại thấy rất đau. Cô thành ra như vậy cũng là do hắn, do hắn chưa nói gì với cô mà đã quyết định đi gặp Thẩm Nhiên Diễm, nên mới ra cớ sự như vậy.
" Người nhà của bệnh nhân vui lòng đứng ngoài chờ."
Cánh cửa phòng cấp cứu đống sầm lại, ánh đèn đỏ cũng sáng lên, chỉ còn lại Lãnh Tư Hàn vẫn cứ đứng chôn chân tại chỗ.
Lục Hạo nghe tin thì cũng lập tức chạy qua chỗ Lãnh Tư Hàn để phụ trách phẫu thuật. Vừa chạy tới nơi liền thấy Lãnh Tư Hàn cả người ướt sũng nước mưa đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật. Tiến lại gần, anh mới càng thêm tá hỏa.
Má ơi, Lãnh Tư Hàn bình thường lãnh đạn, vô cảm, luôn mang một hình tượng cao ngạo, tuấn tú, mà giờ nhìn xem. Đầu tóc, quần áo hắn thì ướt như chột lột, phía dưới còn dính một ít máu tươi, trông vô cùng luộm thuộm. Đặc biệt là, Lãnh Tư Hàn đang khóc sao?
Chơi với Lãnh Tư Hàn bao nhiêu lâu nay, Lục Hạo chưa từng nhìn thấy hắn trong bộ dạng thê thảm tới như vậy. Đúng là tổng tài cao ngạo đến mấy cũng có ngày khổ vì tình mà.
" Này, cậu đi thay bộ đồ khác đi không cảm đó. Bạch Vi tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu cô ấy, cậu đừng lo."
Lục Hạo đặt tay lên vai bạn, nói một câu trấn an, rồ lập tức chạy vào phòng phẫu thuật.
Sau hơn ba tiếng, cuối cùng cũng thấy Lục Hạo trong bộ đồ phẫu thuật từ bên trong phòng đi ra.
Từ nãy tới giờ, đã hơn ba tiếng rồi mà Lãnh Tư Hàn vẫn cứ đứng ngây ở đó. Dù có bài y tá thấy hắn, khuyên bảo hắn nên đi thay đồ đi nhưng hắn vẫn quyết đứng kẻ đây chờ cô an toàn đi ra mới yên tâm.
Lục Hạo cản thấy một điều khác biệt ở đây. Dì là ngày trước khi quyết định chia tay với Thẩm Nhiên Diễm, người mà hắn từng muốn cưới, cũng chưa từng thấy cái bộ dạng “ướt mi” này của hắn bao giờ. Rốt cuộc cô gái Bạch Vi này có ma lực gì, lại có thể khiến Lãnh Tư Hàn yêu tới như vậy?
" Tư Hàn, Bạch Vi coi ấy tạm thời đã qua xơn nguy kịch rồi. Cậu mau đi thay một bộ đồ khác và nghỉ ngơi đi. Ở đây tôi sẽ giúp cậu để mắt tới cô ấy. Đợi khi nào cô ấy tỉnh dậy, chúng tôi sẽ kiểm tra thêm cho cô ấy."
" Được."
Khi nghe được Tiểu Bạch Thỏ bây giờ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, Lãnh Tư Hàn mới dám thở phào, chịu đi thay một bộ đồ khác.
Sau đó, Bạch Vi được chuyển vào một phòng bệnh VIP do Lãnh Tư Hàn sắp xếp. Cả đêm hôm đó hắn cũng không dám rời cô ra nửa bước. Hắn sợ chỉ cần hắn đi khỏi, cô sẽ một lần nữa gặp nguy hiểm.
Lãnh Tư Hàn lấy bàn tay to lớn của mình nắm lấy đôi bàn tay nhỏ đang dán đầy những vết băng của cô, vẫn là một cảm giác gì đó rất tội lỗi.
Hắn đã từng hứa sẽ không bao giờ phản bội cô, vậy mà lại để lại cho cô một hiểu lầm lớn tới như vậy. Đợi khi nào Tiểu Bạch Thỏ tỉnh dậy, chắc cô sẽ giận hắn lắm. Tới lúc đó, hắn sẽ giải thích rõ cho cô, sẽ không để cô phải đau khổ nữa.