Khi chiếc ô tô kia chở ba người tới công viên N, trời bây giờ cũng đã nhá nhem chiều. Bạch Vi từ lúc xuống xe tới giờ, vẫn cứ đi ở phía bên ngoài, cạnh Đường Hoa để cố gắng tránh những xung đột trực tiếp của hai người.
Cả ba người tiến vào cửa mua vé của công viên, mua vé rồi vào bên trong. Nhưng Bạch Vi nãy giờ không hề để ý rằng, phía sau ba người, một người đàn ông chùm mũ đen, đeo khẩu trang kín cả mặt, chỉ để lộ một đôi mắt đen đang trốn vào góc và theo dõi họ.
Ba cô cậu nhóc chơi từ tàu lượn siêu tốc, hú hét tới khản giọng. Rồi lại lên vòng quay tiên cao để ngắm cảnh.
Có lúc ba người chơi trò bắn súng, Nhất Trí Dương vì lấy cảm tình với Bạch Vi, cố tình thách đấu Đường Hoa chơi, ai thua lát phải bao kem cả đám. Đường Hoa thì cũng chẳng nể gì cậu, đồng ý luôn. Kết quả cuối cùng, Đường Hoa thắng áp đảo với 6 lần liên tiếp bắt trúng đích, còn Nhất Trí Dương chỉ có trúng 2 lần duy nhất. Đã thế sau khi thắng xong, lĩnh phần thưởng là con gấu bông ti đùng, liên tặng ngay cho Bạch Vi, khiến cô vui vẻ mà cười típ mắt.
Nhất Trí Dương tủi thân nhìn con gấu con trong tay, tự nhiên thấy xấu hổ. Được rồi, cậu sẽ tìn mua cho cô một đóa hoa thật lớn, làm quà.
......................
Đằng sau sự tươi cười của ba đứa nhóc, là một đám đàn ông tầm V đến 6 tên đang đi theo chúng như có mưu đồ gì.
" Này, con nhóc phía ngoài cùng kia tao xí. Tụi bay tự chia nhau ra con nhóc ở giữa, cũng không kém
mơn mởn đâu."- một têm trong đám đàm ông to cao kia lên tiếng thì thầm.
" Vậy đại ca, còn thằng nhóc kia tính sao ạ?"
" Tìm cơ hội, đánh thuốc mê nó, rồi trói lại."
" Dạ".
Thế là mấy tên đàn ông trông chẳng có vẻ gì là tử tế kia, bắt đầu chia nhau ra, trên tay mỗ tên còn cầm một chiếc khăn, túi quần thì giấu vài món vũ khí nhỏ, chia nhau ra hành động.
Nhưng còn một người cũng xuất hiện trông rất mờ ám lúc kia, cũng bị đám nhóc này bơ rồi.
" Này, anh kia. Anh làm gì ở đây vậy?"- Một người vệ sĩ đi theo ba đứa nhóc nãy giờ, vỗ vai người đàn ông mặc áo đen chùm kín mít.
Đang mải lủi thủi dõi theo Tiểu Bạch Thỏ và hai người bạn, người đàn ông mới vô rình để bị vệ sĩ phát hiện. Chỉ thấy anh ta quay lại, bỏ khẩu trang ra, mấy người vệ sĩ kiền cúi chào và không dám hỏi thêm nữa.
Nhưng khi người đàn ông áo đen và vệ sĩ quay lại phía ba đứa nhóc, liền không thấy chúng đâu. Anh ta đành cố gắng đi về phía chúng vừa đi, tìm kiếm.
Bên này, Nhất Trí Dương và hai người kia cũng đang chuẩn bị đi mua kem ăn. Nhưng cậu ta nhanh trí, lừa bảo rằng Bạch Vi và Đường Hoa cứ đứng đây chờ, cậu ta sẽ mang kem về cho. Đợi cậu ta đi một lúc, Đường Hoa mới nhớ ra hình như cậu ta chắc lại định bày trò gì, nên cô bảo Bạch Vi cứ ngồi yên, để cô đi trị cái tên dở hơi kia.
Nhưng không ngờ, Đường Hoa vừa đi một lúc, một tên đàn ông trong đám người kia đi tới trước mắt Bạch Vi, giả bộ thân thiện hỏi đường.
Tiểu Bạch Thỏ vẫn luôn nhớ lòi chú dặn, nên vừa nhìn thấy tên này trông có vẻ nguy hiểm, liền cố ý lảng chủ đề rồi đứng dậy né đi. Không ngờ, sức trẻ con thì đâu bằng được người lớn. Vừa đi được mấy bước, một tên khác lại tiếp cận cô nhóc từ đằng sau, chụp thuốc mê khiến cô ngất lịm. Bọn chúng giả vờ là người quen của cô nhóc, do chơi nhiều quá nên mệt mà ngủ đi, bế cô về một căn lều được dựng sẵn ở rìa công viên, khu cắm trại đang rất vắng.
Phía bên Nhất Trí Dương, khi cậu nhóc vừa mua được một bó hoa hồng khá to, định chạy về chuẩn bị một màn tỏ tình cho Bạch Vi, thì bắt gặp Đường Hoa đang đứng cười đểu kẻ đằng sau.
" Thì ra là không đấu lại tài năng với tôi, nên muốn dùng kinh tế để cua gái."
Bị nói trúng tim đen, Nhất Trí Dương hơi khựng lại, nổi khùng lên.
" ai nói tôi không đấu lại cậu, là...là do tôi nhường cậu con gái thôi."
Đường Hoa cậu bạn bị nói trúng, người cứ nhảy dựng cả kên, Đường Hoa chỉ biết phì cười.
" Trông kẻ thua cuộc như cậu xù lông nhím lên, buồn cười thật đấy."
Đường Hoa định tiến lại gần chỗ Nhất Trí Dương, khịa cậu ta thêm chút cho vui, thì thấy từ trong tiệm hoa, một người đàn ông trống khá mờ ám bước ra, bịt khăn lên mặt Nhất Trí Dương khiến cậu ta cũng ngất đi, tay buông lỏng, khiến đóa hoa kia rơi xuống đất.
Cô định chạy lại cứu cậu bạn khỏi tay người xấu, thì từ đằng sau, một tên khác cũng bịt thuốc mê cô nhóc y hệt. Vì tiệm hoa ở chỗ vắng người qua lại, nên hiện tại cũng chẳng ai để ý tới tình cảnh của bọn họ.
Tới khi Bạch Vi, trời cũng đã nhá nhem tối, xung quanh là bên trong một căn lều kín khá rộng, dối diện cô là Đường Hoa, vẫn đang bị nhiễm thuốc mê nên chưa tỉnh. Tay chân của cả hai thì đã bị trói chặt, mắt và miệng thì bị dán băng dính đen, khiến cô không thể thấy được gì.
Tiếng khóa lều xoẹt một cái, 3 4 tên đàn ông nhìn khoảng chừng ngoài 30 tuổi đi vào trong lều, nhìn ngắm hai cô bé non nớt, làn da trắng nịnh và cơ thể đang phát triển, tên nào tên nấy đều liếm môi, ánh mắt chứa bao phần biến thái.
Điều lo lắng của Lãnh Tư Hàn đã xảy ra rồi. Tiểu Bạch Thỏ của hắn đang bị bắt cóc. Nhưng bây giờ không biết hắn đang ở đâu mất rồi. Bạch Vi nghe tiếng mấy tên kia bàn bạc sẽ dọa người nhà của cô và bạn để tống tiền, nên định sẽ tạm thời để họ yên. Nhưng tên đại ca vẫn còn đang hút thuốc bên ngoài, hắn định đợi đến khi hai cô nhóc tỉnh dậy rồi, hắn mới bắt đầu " đánh chén". Như vậy sẽ kích thích hơn nhiều.
Nghe được bọn chúng bàn bạc, Bạch Vi cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cô không dám nhúc nhích vì sợ chúng phát hiện mình đã hết thuốc mê rồi. Nhưng liệu hai cô bé nhỏ thì có thể cầm cự trong bao lâu chứ?
Nhưng thật xui xẻo, tên đại ca bây giờ cũng đã đi vào.
" Nhìn hai đứa nhóc xanh ngon quá, tao chịu không nổi. Hay cứ làm chúng nó trước, rồi hãy tống tiền sau."
Đường Hoa bên cạnh cô cũng đã tỉnh dậy, cói gắng ngoạc tay Bạch Vi để gỡ day trói ra giúp bạn trong lúc vờ ngủ nghe bọn chúng bàn bạc. Hai cô nhóc cô gắng tự cứu nhau, nhưng điều này có thể nói gần như vô vọng.
Tên đại tiến lại gần Bạch Vi, kéo cái rẹt lớp băng dính dán trên bắt cô ra, cúi xuống phà hơi thuốc lá vừa hút vào mặt cô:
" Nhìn nhóc thật đẹp đấy, ta xin phép " thịt" nhóc trước, rồi đến cô bạn của nhóc sau ha."
Nói rồi, tên đại ca cúi đầu, định bắt đầu công việc thì "bụp". Bạch Vi quyết phản kháng, đạp mạnh vào bụng tên mia, khiến hắn phải dừng lại, xao xia cái bụng.
Tên đại ca tức giận hét lên: " Con nhóc hỗ xược này!" và tiếp túc lao đến ghì chặt người Bạch Vi xuống đất.
Tiểu Bạch Thỏ lúc này chỉ có thể cố gắng gồng mình mà phản kháng, nhưng dường như là vô vọng. Bây giờ, cô nhóc chỉ muốn hét lên:
" Chú Hàn, cứu cháu với".
Nhưng miệng cô bị băng dính dán chặt, mọi lời nói phát ra chỉ là tiếng "úm, á,ứm" mà thôi