Dưới cơn mưa tuyết mùa đông lạnh lẽo, một cô bé chừng 8 tuổi, thân hình nhỏ bé, ôm chiếc giỏ đựng đầy những thứ linh tinh đứng trước một người đàn ông cao lớn.
" Chú đẹp trai, mua ủng hộ cháu"
Lãnh Tư Hàn nhìn xuống cô bé nhỏ đối diện, chỉ cao được gần hết chân mình, gương mặt có chút hiếu kì.
Thấy người đàn ông nhìn mình, cô bé nhỏ tiến lại gần hơn, đưa đôi tay trần, ửng đỏ lên vì lạnh của mình, níu níu:
" Chú ăn mặc đẹp như vậy, có thể mua nhiều giúp cháu một chút không? Nếu hôm nay cháu bán được nhiều chút, thì tối nay họ sẽ cho cháu ngủ trong chăn, sẽ được ăn thịt."
Cô bé nhỏ vừa níu Lãnh Tư Hàn xuống, thì thầm với gương mặt lo sợ.
Lãnh Tư Hàn nãy giờ không nói gì, chỉ nhìn cô bé một hồi, rồi lại nhìn qua đám đàn ông đứng đằng xa đang quan sát, liên hiểu ra vấn đề.
Hắn chỉ không ngờ, cô nhóc nhỏ như vậy, đã bị đám ôn con kia bắt đi kiếm tiền.
" Ba mẹ cháu đâu? Tại sao cháu lại đi với họ?"
Lãnh Tư Hàn ngồi xuống đối diện với đôi mắt to tròn, đầy sự ngây ngô, sâu thẳm của đứa trẻ.
" Mẹ cháu mất sớm, ba cháu thích đánh bài và uống rượu, nên đổi cháu với bọn họ để lấy tiền."
Lãnh Tư Hàn nhìn cô đầy vẻ thương xót. Trời lạnh như vậy, lại chỉ cho mặc một chiếc áo phông mỏng, còn chẳng đủ để giữ ấm cho một cô bé nhỏ như vậy. Hắn nhìn cô bé một hồi lâu, cảm thấy gương mặt này, cũng rất xinh xắn, có điều chỉ hơi thiếu dinh dưỡng, hay là, bắt về nuôi một thời gian, có khi lại được ăn ngon. Nghĩ là làm, hắn liền mở lời.
" Vậy, cháu đây là muốn cầu cứu ta sao?"
Cô bé nghe vậy, thì tròn xoe mắt.
" Chú đẹp trai có thể giúp cháu sao? Bọn họ rất bạo lực đấy ạ. Chú có thể đánh lại họ sao?"
Lãnh Tư Hàn nghe vậy thì chỉ cười một cái, đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ. Cô bé cũng nhìn theo đôi tay lớn xoa đầu mình, đầu thầm nghĩ " tay chú ấm thật đó".
" Ta chỉ cần đàm phán với họ một chút, cháu liền có thể được họ thả ra. Chỉ có điều..."
" Có điều gì ạ?"
" Cháu sẽ trả ơn cho ta cái gì đây?"
" Bất cứ điều gì ạ. Chỉ cần cháu không bị hành hạ nữa, được ăn uống đầy đủ, là cháu vui lắm rồi ạ." - Cô bé nghe được cứu, liền hớn hở.
" Được, vậy từ giờ nhóc sẽ ở với ta, ta nuôi nhóc lớn..."
Nói tới đấy, Lãnh Tư Hàn liền giữ lại đoạn" rồi sau này nhóc thỏa mãn tôi là được" vào trong đầu. Hắn vẫy tay một cái, vài người áo đen đi ra giao dịch với mấy tên kia. Còn hắn thì tiến lại gần cô nhóc.
" Lại đây, chú bế nhóc lên xe."
Cô bé liền niềm nở, chẳng kiêng nể ngại ngùng gì, nhào vào lòng Tư Hàn. Cô không hề biết, từ bây giờ, chính cô đã tự đẩy mình tới miệng của một con sói đang đói.
Lãnh Tư Hàn ôm cô bé, nhấc bổng một cái là bế được. Ôm cô nhóc vào xe, hắn lấy một chiếc chăn nhỏ cuốn lên người cô để khỏi lạnh. Xong xuôi, hắn mới nhớ ra hình như mình chưa biết tên cô, liền hỏi.
" Nhóc tên gì?"
" Bạch Vi ạ" - Cô bé từ đầu đến cuối vẫn không hề rời mắt khỏi người đàn ông to lớn ở bên cạnh.
" Được."
......................
Chiếc xe vừa về tới nhà, hắn lại ẵm cô từ xe ra, tiến vào nhà. Căn nhà của hắn chẳng khác gì một cái biệt phủ, với cái sân rộng thênh thang, ngôi nhà thì to lớn, rộng rãi có đến bao nhiêu người hầu kẻ ở. Nhưng bây giờ thì họ đã về hết.
Từ lúc ôm cô lên xe tới giờ, hắn thật sự chẳng muốn thả ra chút nào, chỉ muốn ôm cô như vậy mãi. Suốt hơn 25 năm cuộc đời, hắn chưa từng có cảm giác như vậy với bất kì người phụ nữ nào. Toàn là do quá mê muội ngoại hình, và tiền tài của hắn mà tự dâng tới miệng. Chơi chán thì hắn bỏ.Nhưng đối với cô nhóc tiểu bạch thỏ này, hình như hắn bị nghiện rồi.
Lãnh Tư Hàn đưa cô vào phòng tắm, tự tay giúp cô lột mấy bộ đồ dơ trên người ra rồi vứt đi, trước ánh mắt ngơ ngác của Bạch Vi.
" Bộ đồ đó dơ lắm, ta sẽ lấy cho cháu bộ khác đẹp hơn."
Nói rồi hắn để cô vào bồn tắm, đi ra ngoài tìm kiếm mấy bộ đồ của phụ nữ nhưng cái nào hắn cũng cảm thấy rất rộng với cô. Thôi thì, hắn gọi cho một của hàng đồ trẻ em, bảo họ ngày mai lập túc giao cho hắn vài bộ đồ đắt nhất. Rồi vơ tạm một chiếc áo phông nhỏ nhất rồi đi vào phòng tắm.
Nhìn cô loay hoay trong chiếc bồn tắm, không biết phải làm gì, hắn lại phì cười đi vào.
" Không biết dùng?"
Bạch Vi gật gật cái đầu.
" Để ta giúp nhóc,được không?"- Hắn nhìn cô, có chút nham hiểm.
Bạch Vi nghe vậy thì hơi ngại. Nhưng bấy giờ, cô cũng còn rất ngây thơ. Chưa hiểu rõ việc " nam nữ thụ thụ bất thân" này, nên đã gật đầu đồng ý.
Lãnh Tư Hàn móc chiếc áo phông lên chỗ treo đồ. Rồi tiến lại ngồi cạnh chiếc bồn tắm. Bắt đầu đưa tay sợ nhẹ nhàng lên người cô.
" Tiểu Bạch Thỏ, trước giờ nhóc đã dùng sữa tắm bao giờ chưa?"
" Sữa tắm? Là gì ạ?"
Mẹ cô mất từ khi cô mới ra đời. Ba thì ở quê suốt ngày cờ bạc, rượu chè, làm gì có cuộc sống đầy đủ như vậy mà dùng tới sữa tắm. Khi ba bán cô cho đám xã hội đen kia, ngày nào chúng cho cô bé ăn uống hẳn hoi đâu.
" Là thứ giúp nhóc tắm sạch hơn, thơm hơn."
Nói rồi, hắn lấy chai sữa tắm trên kệ xuống, đổ vào bồn, khuấy lên tạo bọt.
Bạch Vi nhìn thấy mặt nước tự nhiên nổi một đống bịt trắng bồng bềnh, lại rất thơm. Lại trở kên vô dùng thích thú. Cô đưa tay hất bọt lên người tung tóe, bắt ướt hết luôn người Lãnh Tư Hàn
Lãnh Tư Hàn từ đầu đến cuối, vẫn chăn chú kì cọ cho Tiểu Bạch Thỏ của mình. Người cô nhóc này đúng thật là rất mềm mại, lại còn trắng trẻo, non nớt, thật muốn cắn một cái. Nghĩ là làm, lợi dụng người còn đang ướt, hắn kiên ngỏ lời:
" Tại nhóc mà người ta ướt hết rồi này. Để lâu dễ cảm, có thể chi ta vào ngâm mình với được không?"
Bạch Vi nghe vậy thì vẫn ngây ngô, cảm thấy tội lỗi, nên gật đầu đồng ý.