Con gấu to bị ném vào người Tiểu Bạch, sau đó bùm … một tiếng, cửa phòng bị đóng lại nặng nề.
Tiểu Bạch nhìn cửa phòng đóng chặt, cúi đầu xoa xoa mũi, hình như, cậu lại chữa lơn lành thành lợn què. . . . . .
Cậu vốn tưởng rằng Mịch Nhi sẽ giống như em gái cậu rất sợ sấm, vì vậy mới mang món đồ chơi này đến an ủi em ấy, muốn kéo gần quan hệ hơn, nhưng cuối cùng không chỉ không lấy được lòng Mịch Nhi, mà còn làm cho cô bé hiểu lầm cậu, làm cho cô bé chán ghét. . . . . .
Tố Tâm tùy theo trình độ mà dạy bốn đứa học, cho dù Mịch Nhi và Tiểu Bạch học cùng khóa trình, nhưng hai đứa cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà tranh chấp.
“Chỗ này em tính sai rồi, tính nhân sai mất một số, em phải tính toán cẩn thận hơn!”
“Không cần anh lo, em còn chưa có kiểm tra, nếu kiểm tra xong thì em cũng có thể phát hiện!” Mịch Nhi đoạt lấy vở bài tập của mình, “Hừ, không cần khoe khoang số học với em, anh hơn em những hai tuổi, nhưng có bản lĩnh về y học hơn em không, anh có dám cùng em đọc thuộc lòng các triệu chứng của bệnh không!”
“Em chỉ học được mỗi một môn, cũng chỉ có y học là xuất sắc nhất.” Tiểu Bạch cố gắng khuyên bảo Mịch Nhi, “Dì Tố dạy bảy môn ngoại ngữ, dạy hơn mười môn học, rõ ràng là em phải sớm thích ứng với những việc này, cũng là lần đầu tiên học tập cùng tiến độ với Tiểu Hắc và Tiểu Muội đó? Mịch Nhi, mỗi một kiến thức đều rất quý báu, em phải nghiêm túc hơn mới được!”
“Đó là — đó là em không dùng hết sức! Nếu như em nghiêm túc, nhất định còn thông minh hơn anh!” Khuôn mặt nhỏ nhắn hếch lên, “Anh chờ xem, xem em vượt qua anh thế nào, để cho anh khỏi phải khoe khoang việc anh thông minh!”
Mọi chuyện như thế không ngừng xảy ra, Mịch Nhi và Tiểu Bạch không thể chung sống hoa hợp, mà là toàn ồn ào và tranh cãi, không ai chịu nhường ai.
Mục Thần và Tố Tâm rất vui khi việc thành như vậy, con gái của mình sẽ không bị Tiểu Bạch bắt là tốt! Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh vẫn để cũng bọn trẻ tự do phát triển, nhìn con trai lớn rõ ràng muốn lấy lòng Mịch Nhi, lại luôn luôn kiêu ngạo ăn ở hai lòng mà nói bậy, thì cũng coi như một loại niềm vui hiếm có. . . . . .
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, nửa năm đã qua rất nhanh, khi Mục Thần và Tố Tâm hợp lại giúp nhau, thì cũng đã xây xong một biệt thự Châu Âu thanh nhã bên cạnh nhà họ Triển.
Bảo vệ của khu nhà rất nghiêm ngặt, từ chối tất cả người lạ tiến vào, trong thành phố K cũng có rất nhiều người tò mò, là ai có thể xây nhà ở bên cạnh gia đình nhà họ Triển, rốt cuộc chủ nhân đó có bối cảnh ra sao?!
Cũng không có người nào biết, biệt thự so sánh với nhà họ Triển thì coi như rất nhỏ, nhưng lại có thể thông sang với nhà họ Triển, hai nhà có cùng một mặt tường, mở rộng ra một cổng vòm tinh sảo, để cho hai nhà có một lối đi tự do.
Tố Tâm và Mịch Nhi chuyển đến nhà mới rất nhanh, nhưng quan hệ của bọn nhỏ không có thay đổi chút nào, ba đứa trẻ nhà họ Triển đều sang tìm Tố Tâm học tập mỗi ngày, Mịch Nhi cũng chạy đến nhà họ Triển chơi đùa mỗi ngày, mỗi một ngày vẫn vui vẻ náo nhiệt như vậy.
Cứ như vậy, thời gian lại qua gần nửa năm, ngay trong một ngày mùa xuân, đã xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng.
Chuyện xảy ra không lâu sau sinh nhật năm tuổi của Mịch Nhi, trong bữa tiệc sinh nhật đó, Mịch Nhi đã nhận được rất nhiều quà tặng khác nhau, mà món quà thích nhất chính là Tố Tâm đã tỉ mỉ chuẩn bị một phòng thí nghiệm y học cho Mịch Nhi. Từ lúc bắt đầu, cô bé vẫn có thể tự mình thực hiện một vài thí nghiệm y học, dùng thực hành để nghiệm chứng những ý tưởng của mình!
Có gian phòng thí nghiệm này, thời gian chơi đùa của Mịch Nhi đã bị rút ngắn khoảng một phần ba, cô bé ở trong đó tạo ra đủ thứ thú vị, đồng thời còn được Tố Tâm cho phép làm những thí nghiệm an toàn, chơi đùa đến nỗi quên hết mọi thứ.
Có lẽ là di truyền thiên phú từ Tố Tâm, Mịch Nhi cũng trầm mê y học vượt ra khỏi mong đợi của mọi người, có lúc cô bé còn quên cả ăn cơm, quả thật là giống Tố Tâm như đúc.
Một ngày nọ, Mịch Nhi lại không xuất hiện trên bàn ăn, Liên Hoa nhìn đồng hồ, lại thở dài.
Gần đây Tố Tâm đều dậy sớm làm khuya để nghiên cứu một phát mình mới, gần như bế quan hoàn toàn, Mục Thần cũng bởi vì MOON có việc gấp cho nên đã bay sang Mĩ, nên cũng không thể chăm sóc Mịch Nhi. Hai người này đều đem việc ăn mặc của Mịch Nhi giao cho cô chăm sóc, nhưng Mịch Nhi cứ ở lại trong phòng thí nghiệm đến quên cả ăn cơm, như vậy thì làm sao được!
“Mẹ, con đi gọi Mịch Nhi!” Tiểu Bạch vừa nhìn thấy ánh mắt của mẹ, liền nhanh chóng đứng dậy nói, “Nhất định con sẽ mang Mịch Nhi về!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!