Không giống với cái cắn hả giận vừa rồi, đã dùng hết sức mà gặm cắn, lần này, Tiểu Bạch đưa lên cái hôn dịu dàng ấm áp nhất, giống như cơn gió mát nhẹ lướt qua cành liễu, giống như ánh trăng sáng rọi mặt đất, lại nhẹ nhàng giống như nước.
Chuyện này chỉ có thể coi như là nụ hôn đơn giản nhất, chỉ có cánh môi va chạm cánh môi, chứ không có bất kỳ sự thắm thiết nào, không có lời lẽ thừa thãi**, Tiểu Bạch ôm lấy Mịch Nhi, khom người cúi đầu, rụt rè lại cương quyết, vụng về nhưng to gan hôn môi của cô bé.
Cho dù nụ hôn đùa giỡn của hai nhân vật chính là cậu nhóc tám tuổi và cô bé bốn tuổi, nhưng Mịch Nhi đã bị hành động của Tiểu Bạch dọa cho bất ngờ đến nỗi trợn to hai mắt mà sửng sốt, nhưng lúc này Tiểu Bạch đã hoàn toàn hạ quyết tâm, cậu sẽ cố gắng bắt chước bộ dạng mà cha hôn mẹ, để đưa tình cảm của mình truyền lại cho Mịch Nhi.
Với cô bé, cậu đã nhận định là vợ mình.
Tiểu chinh thái đẹp trai hôn Lolita xinh đẹp, hình ảnh đẹp đẽ hoàn mỹ này giống như tác phẩm nghệ thuật, khiến người nào cũng không nhẫn tâm quấy rầy.
“Hai đứa đang làm gì đấy!”
Nhưng mà, hai giọng nói người lớn đột ngột vang lên, thoáng chốc phá vỡ hình ảnh đẹp đẽ.
Mục Thần tràn ngập tức giận, bước nhanh từ xa tới đó, quát tháo với Tiểu Bạch: “Liên Tĩnh Bạch, cháu buông Mịch Nhi ra! Cháu cách xa con bé một chút!”
Tố Tâm cũng gấp gáp, gần như đột phá tốc độ, chạy thật nhanh đến bên con gái, cô tiến tách hai đứa nhỏ đang ôm lấy nhau, kéo Mịch Nhi bảo vệ sau lưng, trên mặt tràn đầy lạnh lẽo.
Mịch Nhi bị cha mẹ kéo ra khỏi lồng ngực của anh Tiểu Bạch, đôi mắt màu tím cũng bị giật mình sau cú ngạc nhiên, cô bé luống cuống giơ tay lên, run rẩy bịt kín đôi môi bị anh Tiểu Bạch hôn qua:”A. . . . . .”
Dù hai đứa bé đã tách nhau ra, nhưng trong não Mục Thần vẫn còn lưu lại hình ảnh vừa rồi, con gái bảo bối của anh lại bị thằng nhóc Tiểu Bạch này khi dễ! Đều là lỗi của anh, không có canh phòng nghiêm ngặt tên nhóc Liên Tĩnh Bạch có ý xấu này, cũng chưa có giáo dục cho Mịch Nhi phải bảo vệ mình!
Lập tức, anh cắn răng nghiến lợi dặn dò con gái: “Mịch Nhi, không được để cho cậu ta đến gần con! Không cho phép con để ý đến cậu ta nữa!”
Trong lòng Tiểu Bạch không còn sự ấm áp nữa, trước mắt là hai người lớn có sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm cậu, thế nhưng cậu cũng dũng cảm ngẩng đầu lên, vênh cằm nói: “Chú Mục thần, cháu thay Mịch Nhi từ chối lời chú! Cháu nói rồi, em ấy là của cháu, sau này cháu sẽ phụ trách cuộc sống của em ấy!”
“Chuyện của Mịch Nhi còn chưa tới phiên cháu thay nó quyết định!” Tố Tâm lại khó có khi đứng cùng một chiến tuyến với Mục Thần, lời nói của cô lạnh lùng uy hiếp Tiểu Bạch: “Dì nói cho cháu biết, trước khi Mịch Nhi tìm được người mình yêu, thì dì sẽ không cho phép bất kì ai ép buộc con bé! Tiểu Bạch, cho dù cháu là con trai của Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh, cho dù cháu mang loại gen thiên tài, thì dì cũng sẽ không giao Mịch Nhi cho cháu!”
Tiểu Bạch bị bức ép nên không tự chủ lui về phía sau nửa bước, đối với bản năng lùi bước của mình, lông mày nhíu lại, âm thầm tức giận vì mình hoảng sợ.
Cố gắng nâng cao đầu, Tiểu Bạch nhích tới gần Tố Tâm một bước, căn cứ vào đạo lý quyền lợi bảo hộ của mình mà nói: “Di Tố nói không sai, nhưng mà cháu lại nghĩ, cho dù dì là mẹ của Mịch Nhi, cũng không thể thay em ấy quyết định tất cả, không thể khống chế cuộc sống của em ấy thì phải?!”
“Tại vì Mịch Nhi chưa thể phân rõ ai tốt ai xấu, cho nên chúng ta là cha mẹ, phải đề phòng tất cả những người có thể tổn thương con bé!” Mục Thần vừa nghe vậy, thiếu chút nữa muốn đè Tiểu Bạch ra đánh một trận, “Bấy giờ Mịch Nhi còn nhỏ tuổi cho nên dễ dàng bị lừa gạt, nên chúng ta muốn thay con bé quyết định là sai sao!”
“Nhưng làm sao hai người biết được cháu sẽ làm hại em ấy!” Tiểu Bạch mở mồm phản bác, kĩ càng tấn công vào chỗ hiểm, “Chú Mục Thần, chú đã vắng mặt trong cuộc sống của Mịch Nhi, mang cho Mịch Nhi tổn thương rất lớn, rõ ràng là chú mới đúng. . . . . .”
“Cháu còn dám nói thêm một câu!” Mục Thần bị đâm phải chỗ đau, trong phút chốc liền nổi giận, anh thậm chí quên mất tình nghĩa của mình đối với Liên Hoa, liền tiến lên nắm lấy cổ áo Tiểu Bạch, to tiếng chất vấn, “Liên Tĩnh Bạch, cháu có gan thì lặp lại lần nữa xem nào!”
“Tố Tâm, Mục Thần!”
Ngay lúc này, Triển Thiếu Khuynh xuất hiện, vừa nhìn thấy hình ảnh giương cung bạt kiếm, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Anh và Liên Hoa vừa mới cùng Tố Tâm bàn luận về việc ở lại nhà họ Triển, sau đó đi sắp xếp phòng ở cho họ, nhưng anh chỉ mới đi có một lát, thì tại sao Tố Tâm và Mục Thần lại xảy ra xung đột với Tiểu Bạch!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!