"Bà ấy có từng nói với cô, mình đã từng có một đời chồng làm phóng viên, rồi cùng ông ấy có một người con gái không?"
Hà Hiểu Nhi vừa nói vừa bước đến gần Hoa Ly, cô lúc này dường như đã hiểu ra gì đó, hốc mắt bất giác đỏ bừng lên. Sau khi sinh Hà Hiểu Nhi được 1 năm, giữa Lâm Lệ Hồng và Hà Hùng bắt đầu có những rạn nứt không thể nào hàn gắn. Bà không thể chịu đựng nổi sự ghen tuông quá đáng và tính chiếm hữu quá cao từ chồng, nên đã quyết định đưa đơn ly hôn. Nhưng với một người như Hà Hùng chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí còn tìm cách nhốt bà trong nhà không cho bà đi hát.
Lâm Lệ Hồng vì muốn thoát khỏi sự kìm hãm của Hà Hùng, đã dùng cách giả tự sát để đánh lừa ông ta. Nhân lúc ông ta đang loay hoay tìm hộp dụng cụ y tế để cầm máu, bà đã vùng dậy rồi chạy ra khỏi phòng, không kịp mang Hà Hiểu Nhi theo. Sống cùng với một người cha cay nghiệt như thế, cô ta đã phải chịu đựng và giữ mình biết bao lần. Nhưng vì đam mê quá lớn, nên khi được sang nước ngoài du học cô ta đã lén cha mình theo nghiệp ca hát.
Đã nhiều lần bà Lâm Lệ Hồng tìm lại căn nhà năm xưa, mong gặp được con gái nhưng Hà Hùng đã không còn ở nơi đó nữa mà chuyển sang nơi khác sinh sống. Hà Hiểu Nhi lớn lên đã không gặp được mẹ mình, thứ duy nhất đọng lại trong đầu chỉ là một bức ảnh đã cũ. Đến khi nhìn nhận ra, mẹ không còn, mình và người em gái cùng mẹ khác cha lại bị xoáy vào vòng xoáy của tình yêu.
"Chị... Chị chính là... Con của mẹ và người chồng trước của bà ấy?"
Hà Hiểu Nhi gật đầu, đôi môi run lên bần bật.
"Chúng ta... Là chị em cùng mẹ khác cha. Chúng ta là chị em!"
Cô ta nhớ đến lúc mình cho người điều tra về thông tin của Diệp gia, nhưng vì cha mẹ của Hoa Ly đều đã qua đời nên tư liệu không nhiều. Thứ mà cô ta biết, là nguyên nhân cái chết của bà vì đau buồn quá độ mà đập đầu vào quan tài chồng tự sát. Hà Hiểu Nhi nhìn Hoa Ly, nhìn thật kĩ khuôn mặt của cô em gái mà đến bây giờ mình mới biết được.
Hoa Ly và Hà Hiểu Nhi có nhiều nét giống nhau, nhất là ở đôi mắt, và mắt của họ đều giống với người mẹ đã mất của mình. Không giấu được sự xúc động và bi thương trong lòng, họ ôm chầm lấy nhau rồi khóc nức nở. Sự ra đi của mẹ, có lẽ chỉ mỗi mình Hoa Ly là người chứng kiến, nên khi nhớ lại cô vẫn không thôi bị nó ám ảnh.
"Em đừng khóc! Bây giờ em đang mang thai, không được để kích động quá nhiều!"
"Chị ơi! Mẹ... Mẹ đã từng đi tìm chị rất lâu, rất nhiều nơi nhưng đều không thể tìm ra chị."
Hà Hiểu Nhi nghẹn ngào.
"Cha của chị liên tục đổi nơi ở, đôi khi cả bản thân chị còn không thể nhớ nổi đường về nhà."
Hai chị em rời khỏi bệnh viện, trên đường đi Hoa Ly đã kể cho Hiểu Nhi nghe rất nhiều về chuyện giữa gia đình mình và Tần gia. Những chuyện xảy ra trong quá khứ, ngay từ lần đầu tiên cô và Tần Viễn gặp gỡ đã giống như sự an bài của số phận. Khi biết tin anh vì cô mà đánh đổi màu mắt của mình cho Tuyết Nữ, Hiểu Nhi im lặng không nói gì nhưng thâm tâm lại đau nhói đến lạ.
Cô đã từng là người theo đuổi anh, nhưng lại không thể nhìn ra được anh lại nặng tình đến mức như vậy, dù trên đầu là bão giông vẫn im lặng không oán than một lời. Hoa Ly nhắm mắt, hàng mi run rẩy rồi lặng lẽ rơi lệ.
"Quá nhiều chuyện xảy ra, khiến em không còn tin vào bản thân mình nữa. Vậy mà, Tần Viễn vẫn chọn cách tin tưởng em."
Hiểu Nhi đặt tay mình lên tay của Hoa Ly, nhẹ nhàng an ủi.
"Những người đàn ông khác chị không nhìn thấu, nhưng riêng Tần Viễn chị có thể khẳng định... Anh ấy rất yêu em."
"Chị! Chị đừng sống với cha chị nữa! Ông ấy khiến chị thành ra nông nỗi này đã quá nhẫn tâm rồi!"
"Vậy sao?"
Hoa Ly và Hiểu Nhi giật mình ngước nhìn lên, đã thấy Hà Hùng đang đứng ở ngay bên cạnh. Ông ta nhìn hai chị em cô bằng ánh mắt cay nghiệt, riêng đối với chị cô thì giống như ăn tươi nuốt sống. Hà Hùng mặc kệ đây là công viên, dứt khoát kéo tay Hiểu Nhi ra khỏi ghế rồi nói.
"Đi! Mau về nhà!"
"Cha! Cha làm gì vậy? Buông tay con ra!"
Hoa Ly không thể nào để chị mình sống cùng một người cha có tính tình bảo thủ như vậy, nên đã đứng dậy giữ lấy tay Hiểu Nhi. Ba người giằng co qua lại, chị cô vì sợ sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng cô nên đã nương tay theo cha mình. Hà Hùng có vẻ rất quyết liệt, chứng tỏ rằng ông ta vẫn không thể nào quên được hình ảnh Lâm Lệ Hồng rời bỏ mình.
Hoa Ly bước đến chắn trước mặt Hiểu Nhi, muốn nói rõ với ông ta một lần một.
"Đủ rồi! Ông dù có là cha thì cũng không được phép hành hung chị ấy như vậy!"
Hà Hùng dừng bước, tay vẫn siết chặt cổ tay của Hiểu Nhi.
"Cô là ai mà xen vào chuyện gia đình của tôi? Hả?"
Chị cô lắc đầu, ngăn không cho cô nói ra chân tướng sự việc. Nhưng nếu cứ như vậy, Hiểu Nhi sẽ chết chính bởi vì sự tàn khốc và cay nghiệt của cha mình
"Tôi là con gái của bà Lâm Lệ Hồng - Diệp Hoa Ly!"
Hà Hùng sững người. Chỉ cần nhớ đến giây phút vợ mình vì muốn thoát khỏi mình mà giả chết để bỏ đi, ông ta liền cảm thấy mình bị xúc phạm. Sau khi bà Lâm Lệ Hồng bỏ đi, ông ta cho người dò tìm tin tức mới biết được bà đã hạnh phúc bên gia đình mới của mình. Ông ta chỉ nghĩ rằng bà sống êm ấm,nhưng lại không nghĩ rằng bà đã đau khổ thế nào khi không thể gặp lại con gái.
Trỏ tay thẳng mặt Hoa Ly, ông ta run người.
"Mày! Chính là đứa con gái của người đàn bà phản bội đó?"
"Ông không có tư cách để nhắc đến mẹ tôi đâu thưa ông Hà, và ông cũng không có quyền gì để hành hung chị tôi cả!"
"Mày dám?"
Hà Hùng tức giận vung tay lên, sức lực trời váng này nếu tát thẳng vào mặt Hoa Ly nhất định cô sẽ không chịu được. Nhưng may sao, đã có một cánh tay khác đưa ra đỡ lấy giúp cô, còn hất tay ông ta ra xa.
"Nếu không muốn bị người ta nhìn ngó, tôi khuyên ông nên tiết chế lại cảm xúc của mình đi!"
...