Hà Hiểu Nhi xám mặt, nhìn cử chỉ thân mật của Tần Viễn dành cho Hoa Ly mà không nói nên lời. Cô không hiểu anh lại muốn làm gì, nhưng nếu anh muốn làm cô mất mặt thì có sống chết cô cũng không bỏ qua.
“Thân làm người của công chúng, mong cô Hà cư xử đúng mực một chút với vợ sắp cưới của tôi.”
Vợ sắp cưới? Tần Viễn và Diệp Hoa Ly sắp kết hôn với nhau sao? Mình cứ nghĩ mình vẫn còn cơ hội cùng anh ấy, nhưng xem ra đã kết thúc thật rồi.
Anh không để Hà Hiểu Nhi có cơ hội nói câu nào, thuận tay dắt Hoa Ly rời đi ngay trước mắt. Lúc đi ra khỏi cổng bệnh viện, cô lập tức từ chối cái nắm tay của anh mà lùi ra xa.
“Diễn xong vở kịch ân ái rồi, anh đừng động vào tôi nữa!”
Tần Viễn nhíu mày, sau đó bước đến gần Hoa Ly. Dáng người anh cao lớn, phủ lên một cái bóng che khuất ánh nắng đang làm chói mắt cô. Anh bất chợt đưa tay ra ôm lấy eo cô, kéo cô lại sát gần mình. Cô nghiêng mặt sang một bên né tránh, anh liền giở trò lưu manh giữa ban ngày muốn cưỡng hôn.
“Trên người của em có chỗ nào tôi chưa động sao, luống cuống làm gì?”
“Anh không biết giữ thể diện là gì sao? Trên đường nhiều người qua lại như vậy cũng không biết chừng mực, còn muốn dạy dỗ Hà Hiểu Nhi?”
Lúc nóng lúc lạnh, lại không biết khi nào thì sẽ phát điên lên với mình? Tần Viễn rốt cuộc đang nghĩ gì
trong đầu vậy chứ? Anh ấy đang đợi chờ điều gì?Mình thật sự không đoán được, cũng không hi vọng rằng anh ấy sẽ tha thứ cho những gì mà cha đã làm.
Tần Viễn đi đến mở cửa xe ra rồi đứng đó nhìn, đợi Hoa Ly vào trong ngồi mới đến lượt mình. Mọi hành động của anh, luôn khiến cô không thể lường trước, vậy mà vẫn luôn gieo hi vọng. Nói trắng ra rằng, bản thân cô chưa bao giờ hối hận hay thất vọng gì khi đi đến bước này. Chuyện đã an bài, người đến người đi là do duyên, người ở lại mới là nợ. Hoa Ly đã trưởng thành rồi, bên cạnh cũng không còn ai để giải tỏa tâm tình nữa. Lúc này cô chỉ còn có anh, dù biết trước mắt không rõ lối đi, nhưng vẫn tình nguyện đi ngay bên cạnh anh, làm một người bạn đồng hành.
“Chẳng phải em không thích cô ta sao? Trước đây vẫn luôn…”
Khi nhắc đến chuyện trước đây, Tần Viễn đột nhiên khựng lại rồi thôi không nói nữa. Phải. Đã là trước đây rồi thì không thể quay lại, bây giờ có cố gắng đến mấy cũng không giống được. Anh vẫn còn nhớ lúc mình đưa Hoa Ly đến xem Hà Hiểu Nhi hát, cô đã từng chứng minh cho cô ta thấy vị trí của mình trong lòng anh. Nhưng bây giờ… Kể cả việc phản ứng lại cô ta cô cũng không đủ sức. Không phải vì cô mềm yếu, mà là vì cô sợ anh không còn là anh của thời điểm đó, không còn sẵn sàng đứng sau lưng để chống đỡ giúp cô.
Hoa Ly hiểu ý Tần Viễn, nên cũng không để ý đến sắc mặt của anh mà nhìn ra bên ngoài. Đi ngang qua công viên nước, cô mới nhớ đến chuyện mình bị bắt cóc ở đây, rồi bị nhốt ở nhà hoang, sau đó xảy ra hàng loạt những sự thật được phơi bày.
“Tôi không muốn kết hôn.”
Cô khẽ lên tiếng, giọng nói có chút rụt rè này làm Tần Viễn phải chú ý.
“Lí do?”
“Cần lí do nữa sao? Chúng ta là thế hệ sau này, bị những ân oán hận thù cuốn vào vốn đã không thể tự quyết định. Nếu như anh muốn trả thù, tôi sẵn sàng thay cha mình gánh chịu.”
Tần Viễn phanh xe gấp, làm Hoa Ly trở tay không kịp mà cả người nhào về trước một phen rồi ngã ngửa ra sau ghế. Anh quay sang nhìn cô, chính là khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ này, hệt như lúc anh bóp chặt cằm của cô vào mấy hôm trước.
“Chịu? Em chịu nổi không? Em có thể giúp cha tôi sống lại không? Em có khiến chúng ta trở về như lúc trước được không?”
Hoa Ly lắc đầu, tay cô vô thức bấu vào ghế ngồi, dùng hết sức lực để bấu chặt lấy nó khiến vết thương vừa lành lại chảy máu. Mùi máu tanh thoáng qua, Tần Viễn liếc mắt nhìn tay cô đang không ngừng run rẩy. Cô lên tiếng.
“Tôi không thể! Nhưng lẽ nào anh còn không hiểu, sự trả thù tàn nhẫn nhất với một người, chính là dùng tình cảm để đánh cược sao?”
Cô nhìn anh nhíu mày, trái tim đau râm ran như bị kim châm chít rất khó chịu. Nếu như anh còn dày vò cô như thế, cô thà tự mình chấm dứt mọi chuyện, tìm cách thoát khỏi cuộc bể dâu này. Tần Viễn cầm tay cô lên, lại là cử chỉ dịu dàng đó khiến cô hoài nghi chính bản thân mình. Liệu cô có đang nhìn lầm không? Thật giả lẫn lộn, cô không còn phân biệt nổi nữa rồi.
“Bị sao vậy? Có phải lúc nãy Hà Hiểu Nhi nắm chặt quá không?”
Hoa Ly ngước mắt nhìn, sau đó vẫn chưa kịp thích nghi nên chậm chạp nhìn anh loay hoay tìm thứ gì đó. Trên xe không có đồ dùng y tế, chỉ có vài miếng băn dán nên anh tạm dùng nó cầm máu giúp cô. Anh cúi thấp người, tỉ mỉ dán lên vết thương hở ra của Hoa Ly.
“Cứ để máu chảy mãi như vậy, còn chưa chết vì bị tôi dày vò thì đã chết vì mất máu rồi!”
Cô muốn khóc. Cô muốn nói với anh rằng mình thật sự không muốn cả hai phải đến bước đường này. Dày vò cũng được, đau đớn cũng được, miễn là đừng xem nhau như người xa lạ. Giọng cô như dây đàn đang run, còn vì sự nghẹn ngào mà suýt nữa lạc tone.
“Tần Viễn…”
“Suỵt! Động đậy tôi không xác định được vị trí vết thương đâu!”
…