Ở một không gian khác, Tần Viễn hoàn toàn bị sốc trước những sự thật lần lượt được phơi bày. Lúc này anh mới nhận ra, không chỉ Hoa Ly mà cả anh cũng đã từng uống nước mắt giao nhân. Có điều cô uống đủ 3 giọt, nên mọi kí ức của cô đều được xoá sạch. Còn anh, vì chỉ uống mỗi một giọt nên chỉ mất đi một phần nào đó, chính là trước khi cha anh lâm chung.
Cuối cùng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, Tần lão gia hoàn toàn vô tội. Ông vì sợ Hoa Ly không chịu nổi đả kích nên đã nhận hết phần thiệt thòi về mình, khiến cô hiểu lầm và sinh ra oán hận. Tần Viễn như cây khô chết đứng, hốc mắt đỏ bừng lên rồi lặng lẽ rơi lệ. Cha của anh, người mà anh yêu thương nhất hoá ra lại ra đi oan ức như vậy. Toàn bộ ảo cảnh biến mất, Hoa Ly và Tần Viễn nhìn thấy nhau và chỉ cách nhau vài bước.
“Tần Viễn! Chuyện này…”
Cô không nói được thành câu, vì cả cô và anh không thể nào tin được những chuyện xảy ra trước mắt lại là sự thật. Là cô đã nghĩ oan cho cha của anh, là cô đã hận sai người. Ngay từ đầu, nếu đã biết trước không có được kết quả tốt thì lẽ ra đã không nên tiếp tục. Hoa Ly rưng rưng lệ, từng bước từng bước đi về phía này.
“Tần Viễn! Em… Em không biết gì cả. Em thật sự không hề biết gì cả.”
Tần Viễn đột nhiên nhanh chân bước đến, đưa ray ra bóp chặt lấy cằm của cô. Lúc này anh giống như người mất đi kiểm soát, chỉ nhìn thấy những đau đớn và oan nghiệt.
“Chuyện đã đến nước này mà cô còn nói mình không biết? Cha của cô… Chính cha của cô là người đã đứng sau lưng âm mưu tất cả.”
Hoa Ly lắc đầu, xương hàm cảm nhận được cơn đau truyền đến, nhưng không hiểu sao tim cô lúc này còn đau hơn gấp bội. Nước mắt trào ra, lăn dài xuống rồi len lỏi vào kẻ tay kẻ Tần Viễn.
“Không phải như vậy mà! Không phải!”
“Vậy mà bao nhiêu năm qua, tôi vẫn luôn thay cha tôi canh cánh trong lòng. Tôi luôn cảm thấy ray rứt, thấy tội lỗi vì đã khiến gia đình cô tan nát, khiến cô không được hạnh phúc.”
Tần Viễn như biến thành một người khác, đã hoàn toàn nhận ra rằng bản thân anh quá yếu mềm trước mọi chuyện. Anh luôn nghĩ cha mình là người đã có lỗi, nên khi ông mất đi anh mới quyết tâm bù đắp lại thật đủ đầy cho cô. Vậy mà bây giờ, sau khi chân tướng sự thật được phơi bày, thì anh và mẹ anh mới là người bị xoay vòng như chong chóng. Anh nắm chặt lấy cổ tay của Hoa Ly, kéo cô đi thẳng về phía chiếc xe hơi đang đậu ở bên đường.
Nhưng cả anh và cô, lúc này cũng chỉ là đang dùng linh hồn để trải qua một kiếp khác trong Mộng Cảnh mà thôi. Thể xác của cả hai lúc này vẫn còn đang bị trói buộc trong cấm địa nơi mà Quỷ Y tạo ra.
***
Tần Viễn đẩy Hoa Ly vào trong xe rồi đạp ga phóng như bay trên đường. Từ lúc uống phải nước mắt giao nhân đến bây giờ, cô chưa từng nhìn thấy anh đối xử với mình như thế. Anh im lặng không nói gì, trên mặt không một chút biểu cảm nhưng đôi mắt thì một màu u tối. Màu mắt này thật đáng sợ, cứ như chỉ cần nhìn vào thứ gì đó lâu một chút thì nó cũng sẽ hoá thành tro.
Anh đưa Hoa Ly về nhà, hung hăng kéo cô vào trong rồi đi thẳng lên lầu. Cổ tay của Hoa Ly bị anh bóp đến đỏ, vậy mà chỉ khi vào trong phòng anh mới buông ra. Những hành động thô bạo này, dường như khiến cô hoàn toàn suy sụp sau những gì cô nhớ lại lúc nãy. Tần Viễn ném cô lên giường, cởi áo sơ mi và thắt lưng ra vứt xuống đất rồi phủ lên người cô.
“Không.”
Hoa Ly cự tuyệt. Đã hận đến như vậy rồi, mà anh còn muốn dùng cách này để dày vò cô, khiến cô thấy mình thật đáng xấu hổ. Nhưng sức của Tần Viễn quá lớn, anh mặc cho trên mặt của cô đang đầm đìa nước mắt vẫn không có ý định dừng lại. Hôn lên môi của Hoa Ly, anh ngấu nghiến giống như muốn cắn nát đôi môi ấy. Cô vùng vẫy kịch liệt, cắn lên vành môi dưới của anh, mùi máu tanh xộc lên mũi rồi hòa lẫn vào nhau.
Tần Viễn kéo tà váy của Hoa Ly lên cao, nhưng lại thấy bất tiện rồi tuột xuống vứt trên sàn. Mọi động tác của anh đều diễn ra rất nhanh, không hề lúng túng cũng không hề thừa thãi. Anh hung hăng cắm vào, vì không có màn dạo đầu nên khiến hạ thân Hoa Ly nhất thời không quen mà đau rát. Cô dằn xé kêu lên, hai tay bấu víu ga giường.
“A…”
Ánh mắt mà anh nhìn cô lúc này, là đang yêu thương nồng nàn nhưng mang đầy sự thù hận, thật sự mâu thuẫn. Anh biết mình đang làm gì, nhưng bản thân lại không thể dừng được.
“Chẳng phải em muốn dày vò tôi sao, em muốn tôi sống không bằng chết kia mà?”
Mỗi một lần Tần Viễn thúc vào, là mỗi một lần Hoa Ly run rẩy. Cô cắn môi dưới, cố không rên rỉ bật ra thành tiếng nhưng anh lại càng làm nhanh hơn. Anh bóp eo cô, thân dưới luận động không ngừng khiến cô rơi vào hoang mạc, vừa lạc lõng lại vừa cô đơn. Cô không cảm nhận được tình yêu mà anh truyền đến, mà nó chỉ có ray rứt và căm hận.
“A… Ư…A…”
Tần Viễn dùng tay bóp cằm của cô, muốn cô phải nhìn mình, đôi mắt của anh phủ một lớp mây mờ của dục vọng. Anh vừa di chuyển bên trong cô, vừa nói.
“Em nên nhớ, chỉ có Tần Viễn tôi là được phép dày vò em. Chỉ có tôi mới có quyền khiến em sống không bằng chết.”
Đến cuối cùng, anh và em chỉ có thể tiến mà không thể lùi, càng không thể tìm một con đường khác.
…