“Đi đâu vậy?”
Hoa Ly vào phòng của Tần Viễn lấy cái gối rồi ôm trên tay định ra ngoài. Lúc này anh đang nằm chợp mắt trên giường, nghe thấy có động tĩnh liền mở mắt. Hành tung này của cô, là đang định chạy đi đâu giữa đêm hôm thế này sao? Cô quay lại nhìn, cong môi nói.
“Về phòng ngủ.”
“Sao không ngủ ở đây?”
Tần Viễn ngồi dậy, với tay lấy cái áo sơ mi vắt ở chân giường rồi đứng dậy đi về phía cô. Trong phòng còn sáng đèn, nên các múi thịt trên người anh ra sao cô đều nhìn rất rõ. Vết sẹo trên cánh tay của anh thức tỉnh cô, nói cho cô nhớ rằng những chuyện trong quá khứ vẫn còn ở đó. Cô và anh bây giờ, không thể nào giống như lúc xưa, cùng đi trên đoạn đường từ trường về nhà hay cùng trú mưa nữa.
Hoa Ly cụp mắt, không nhìn thẳng vào anh mà nói xong liền muốn đi.
“Đây là phòng anh mà, em về phòng ngủ sẽ tốt hơn.”
Cô vừa bước lên một bước thì eo đã bị Tần Viễn tóm gọn. Một vòng tay anh cũng đủ để ôm trọn cơ thể nhỏ nhắn của cô, hương thơm thoang thoảng theo gió lùa vào. Anh vén tóc của cô sang một bên vai, vết sẹo ở sau gáy hiện ra làm tim anh co lại. Anh thấy đau lòng. Hoa Ly thấy anh vẫn chưa lên tiếng nói gì, trong lòng bồn chồn không thôi. Gần đây cô hành động có hơi khác lạ, lại còn tỏ ra xa cách anh vài phần, chắc không phải đã bị phát hiện rồi chứ?
Tần Viễn hôn lên vết sẹo của Hoa Ly, cô thấy ngứa ngáy rụt cổ lại.
“Phòng em và phòng anh khác nhau chỗ nào, tốt hơn chỗ nào vậy?”
Cô nhìn vòng tay đang ôm lấy eo mình, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu muốn né tránh. Nhưng nghĩ lại thì, cô không có lí do gì phải trốn chạy cả. Cô nên đối diện mới phải, nên đối diện với những đau thương trong quá khứ thì mới có dũng khí trả thù. Hoa Ly đặt tay mình lên tay Tần Viễn, nhẹ nhàng nói.
“Đừng nghịch nữa! Ngày mai anh không định đi làm sao?”
Anh lắc đầu, hôn lên tóc của cô.
“Ngày mai anh có việc ra ngoài, có thể một tuần mới về.”
Một tuần sao? Vậy chắc là anh ta sẽ đến nơi có chứa nước mắt giao nhân rồi. Nơi này không biết trông như thế nào, có gì nguy hiểm hay không? Nhưng mà… Tại sao mình lại lo cho an toàn của anh ta chứ?
Hoa Ly xoay người lại, tay vẫn còn ôm cái gối màu đỏ nhung nhìn anh, đôi mắt long lanh phát sáng.
“Anh đi đâu vậy? Em đi cùng được không?”
Tần Viễn nhìn Hoa Ly ôn nhu dịu dàng, đưa tay lên véo lấy chóp mũi nhỏ xinh của cô. Anh cúi đầu hôn lên đó, rồi lại hôn khắp mặt của cô. Những nụ hôn này, có cả một tình yêu mênh mông và sự tiếc nuối. Vì anh biết rằng sau khi anh trở về, cô sẽ lại uống nước mắt giao nhân và quên anh một lần nữa. Bắt đầu lại từ đầu, liệu rằng mọi thứ có tốt hơn không?
Cô bị những cái hôn này làm cho không kịp phản ứng, hai tay duỗi thẳng ra không biết làm gì. Tần Viễn vuốt tóc cô, vén ra sau vành tai rồi lại nói.
“Nếu như chúng ta cứ giống như bây giờ, thì thật tốt.”
Ánh mắt của Hoa Ly dường như dịu lại, trái tim đau xót bất giác chạm tay lên gò má của anh. Nếu như cô và anh chỉ đơn thuần là một đôi thanh mai trúc mã, đơn thuần cùng nhau có một mối hôn ước chờ ngày nên duyên. Thì như vậy thật tốt. Tần Viễn đột nhiên ôm lấy cô, dáng vẻ này lại mang đến một cảm giác cô đơn và hiu quạnh. Anh nhắm mắt, ôm chặt cô trong lòng như sợ cô sẽ tan biến như bọt biển.
Hết đêm này, sau khi anh trở về chúng ta lại giống như ngày đầu gặp gỡ. Anh tham lam mong rằng khi gặp lại em đừng nhớ gì cả, chỉ nhớ mỗi mình anh thôi.
“Anh làm sao vậy? Chỉ đi có một tuần thôi mà cứ như đi luôn thế?”
Tần Viễn cười nhẹ.
“Không sao. Lần này anh đi công tác, em ở nhà nhất định phải đợi anh.”
Hoa Ly mỉm cười, còn bước đến hôn lên môi anh một cái.
“Em sẽ đợi mà!”
Sáng hôm sau.
Tần Viễn rời khỏi nhà từ rất sớm, trước khi ra khỏi phòng ngủ, anh đã ngồi bên cạnh giường rất lâu để nhìn Hoa Ly. Ánh mắt lưu luyến này, anh đã nhìn cô say ngủ suốt một tiếng đồng hồ mới rời đi. Xe vừa lăn bánh, rèm cửa sổ trong phòng mở ra, Hoa Ly nhìn xuống dưới lầu rồi cũng bắt đầu rời khỏi nhà.
Nơi đến hồ nước mắt là một đoạn đường xung quanh toàn hoa cỏ, không có người sinh sống. Hoa Ly một mình lái xe của Tần phu nhân đi theo sau xe của Tần Viễn, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn. Đến được nơi thì trời vừa sáng tỏ, anh bước xuống xe nhìn dòng thác đang chảy xiếc ở trước mặt cùng với cây cầu dây. Hoa Ly nấp sau bụi cỏ, nhìn anh từ từ bước lên cây cầu dây lỏng lẻo ấy.
Nước dưới đó chảy xiếc như vậy, Tần Viễn vẫn muốn đi qua sao? Nhưng mà… đây là cơ hội tốt, chỉ cần một tay đẩy anh ta xuống, Tần gia sẽ hiểu được cảm giác đau khổ mà mình đã trải qua.
Cô chậm rãi bước đến, đôi mắt từng một màu trong trẻo bây giờ hiện lên những tia thù hận. Không còn tình yêu nữa, không còn lòng tin cũng không còn hi vọng. Nếu như bây giờ cô và Tần Viễn kết thúc trên chiếc cầu dây này, cô cũng sẽ tự giải thoát cho bản thân mình.
Tần Viễn! Tạm biệt!
…