Phó Lâm hoàn toàn không hiểu sự kích động này của Quý Hàn Bách.
Trong cuộc đời cậu, ngoại trừ những lúc suy nghĩ tiêu cực bùng nổ, liên quan đến yêu và thích, cậu chưa từng có rung động tình cảm lớn. Cậu suy nghĩ về tình yêu rất đơn giản, yêu một người là đối xử tốt với người đó.
Vì yêu cậu mà muốn cắn cậu, muốn bắt nạt cậu, đây là suy nghĩ gì vậy!
Cậu không hiểu.
Cậu cũng không phải chưa từng thích người khác.
Chẳng hạn như Lý Hành.
Phó Lâm ngồi trong xe, nhớ về Lý Hành.
Kiếp trước, cậu cũng quen biết Lý Hành trong quán bar. Theo lời Lý Hành nói, bạn cùng phòng kí túc của hắn tổ chức sinh nhật, mọi người cùng tới quán bar chúc mừng. Đó là lần đầu tiên hắn tới quán bar, sau khi trở về thì hắn si mê Phó Lâm.
Dùng lời của hắn nói thì là "Chưa từng thấy một người con trai nào chói mắt như vậy".
Bó hoa bách hợp mà hắn tặng kia là tiền đi làm thêm của hắn, lần đầu tiên trong đời hắn mua hoa, tặng cho một chàng trai, hắn đã lấy hết dũng khí rồi, trong khoảnh khắc nhìn thấy Phó Lâm, hắn gấp gáp đến mức không nói nên lời.
Cảm giác mối tình đầu rất trong sáng.
Phó Lâm ở trong sông rượu rừng thịt đã lâu, người theo đuổi cậu rất nhiều, nhưng không bằng Lý Hành chất phác sạch sẽ, hình như cũng có loáng thoáng động lòng, ít nhất thì cũng có hảo cảm, cũng có thể là hảo cảm với sự đơn thuần và tuổi trẻ trong cuộc sống hỗn loạn kia.
Vào lúc Phó Oánh bệnh nặng, cậu đi làm khắp nơi, việc gì cũng làm, Lý Hành giới thiệu công việc cho cậu, hai người phát tờ rơi với nhau.
Nhưng cũng chỉ đến như vậy, hai người gặp nhau sai thời điểm, khi đó trong đầu cậu chỉ có kiếm tiền, Lý Hành tỏ tình với cậu, cậu từ chối hắn.
Cậu đã rơi xuống vực sâu, không nên kéo người khác xuống cùng mình. Điều kiện gia đình của Lý Hành không tốt hơn chút nào, là sinh viên đại học vừa học vừa làm.
Trên người càng không có gì thì càng khát vọng được sở hữu cái đó. Nếu như bọn họ gặp nhau vào thời điểm khác, có lẽ sẽ trở thành một đôi rất yêu nhau chưa biết chừng.
Nhưng đời người thì không có nếu như, bảo cậu bùi ngùi với Lý Hành, không bằng nói là đang bùi ngùi với khoảng thời gian tuổi trẻ đã mất đi.
Thanh xuân của cậu rất ngắn, cái gọi là không buồn không lo cũng chỉ là kẽ hở trong chốc lát. Trái tim đang dần dần khép kín, mặc dù nụ hôn của Quý Hàn Bách mãnh liệt, nhưng lại không chạm được đến đáy lòng cậu.
Cậu không chịu nổi, hơn hết là cơ thể không chịu nổi.
Nhạy cảm quá không phải là cách!
Ôm hôn một trận đã giải quyết va chạm nhỏ giữa cậu và Quý Hàn Bách, mặc dù không đi ăn khuya nhưng tâm tình Quý Hàn Bách vẫn rất tốt, đưa cậu đến dưới toà nhà.
"Cảm thấy một ngày trôi qua quá nhanh." Quý Hàn Bách vừa nói vừa cởi dây an toàn ra, cơ thể hơi dựa vào Phó Lâm.
Phó Lâm bị hắn hôn phát sợ, vì Quý Hàn Bách không chỉ hôn, lại còn thích túm cậu, túm quá mạnh, có cảm giác đau, cậu không chịu nổi. Cậu đặt một tay lên cửa xe, nói: "Mai sẽ gặp mà."
"Em sợ cái gì." Quý Hàn Bách cười nói: "Ôm một chút."
Phó Lâm đưa tay ra để ôm, kết quả vừa ôm lấy cậu, hắn lập tức siết chặt tay, con mẹ nó ôm cũng chặt quá, siết Phó Lâm đến mức không thở nổi.
Quý Hàn Bách không thể hiểu được cách khắc chế.
Có điều lần này Quý Hàn Bách rất thành thật, chỉ ôm cậu một lúc, sau đó buông cậu ra.
"Bảo bối." Quý Hàn Bách nói bên tai cậu.
Xưng hô này khiến cho da gà của Phó Lâm gần như nổi hết lên, trực giác mách bảo cậu Quý Hàn Bách như vậy là muốn làm gì đó, bị doạ nên cậu vội vã đẩy cửa xe đi xuống.
Quý Hàn Bách cười, lái xe qua chỗ ngoặt.
Phó Lâm vừa mới xuống xe đã nhìn thấy Phó Oánh, bà buộc tóc thành thắt bím đuôi ngựa, đang kéo hành lý lên tầng.
Cậu liền chạy nhanh đến, nói: "Sao hôm nay dì đã về rồi?"
Phó Oánh thở hổn hển quay đầu nhìn cậu, nói: "Chà chà, trùng hợp vậy, gặp cháu rồi."
Phó Lâm nhận lấy hành lý trong tay bà: "Lúc đi có thấy dì mang hành lí đâu."
"Đây là một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày người nhà gửi cho Phó Vĩ." Phó Oánh nói.
Bà lau mồ hôi trên trán, nói: "Cũng rất đúng dịp, lúc dì vừa liên lạc với cháu thì tìm được một căn thích hợp, dì thanh toán tiền xong thì vội vàng trở về, bên này dì cũng đang có chút chuyện, lão Tần giục gấp."
Phó Lâm xách hành lý lên, Phó Oánh ở đằng sau kéo, hai người về đến nhà, thấy Phó Vĩ đang vừa ăn mì gói vừa xem tivi.
Thấy Phó Oánh trở về, gã lập tức đứng lên: "Chị."
Trước mặt Phó Lâm, Phó Oánh cũng không cho gã sắc mặt tốt gì, đáp một tiếng: "Sao còn chưa ngủ?"
"Bụng đói rồi, nấu mì."
Phó Lâm để hành lí xuống: "Đồ của ông đấy, tự mang về phòng đi."
"Đồ gì vậy?" Phó Vĩ hỏi.
"Đồ bố mẹ gửi cho em." Phó Oánh nói.
Phó Vĩ đi qua xách đến giữa phòng khách, mở luôn ra, ngoại trừ quần áo và đồ dùng hàng ngày ra thì còn một ít đồ ăn.
"Gói đồ ăn vặt này là chị mua cho Tiểu Lượng, Tiểu Lượng không chịu ăn, cứ muốn chị phải mang cho em." Phó Oánh nhặt lên: "Hừm, con trai em biếu tặng em đó."
Phó Vĩ cười, nhận lấy, không nói gì cả, vẻ mặt rất mất tự nhiên, hỏi: "Mọi người trong nhà vẫn khoẻ chứ?"
"Em còn thấy thế nào?" Phó Oánh hỏi.
Hai chị em nói chuyện như vậy đều cảm thấy không có ý nghĩa gì, Phó Vĩ đóng vali lại, kéo lê tới phòng ngủ của mình. Phó Oánh đi theo gã đến cửa phòng, hỏi: "Chân em không sao chứ, bác sĩ bảo thế nào?"
"Không có gì, nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ thôi." Phó Vĩ nói.
Phó Oánh bèn đóng cửa cho hắn, cũng không vội về phòng mình, đi đến chỗ Phó Lâm trước.
Phó Lâm đang cởϊ áσ, phần eo mảnh mai trắng nõn lộ ra, cậu thả áo sơ mi lên ghế, quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Hai ngày nay Phó Oánh không được nghỉ ngơi tốt, người có chút mệt mỏi, dựa vào khung cửa nói: "Bên Quý Hàn Bách vẫn thuận lợi chứ?"
Phó Lâm "Vâng", nói: "Hai đứa bọn cháu đã xác định quan hệ rồi."
Phó Oánh ngạc nhiên, hỏi: "Nhanh vậy hả?"
"Cháu cũng không ngờ là nhanh như vậy." Phó Lâm nói: "Cháu chẳng làm gì cả, hắn vẫn thích cháu, có thể là vì cháu quá đẹp trai."
Phó Oánh cười, nói: "Chỉ nhìn mặt, sao có thể lâu dài được."
"Cháu cũng chưa nghĩ đến chuyện lâu dài với hắn, không phải dì đã nói, có thể động tất cả chứ đừng động lòng, moi đủ tiền thì đạp hắn sao?"
Phó Oánh lại cười, trầm lặng một lúc, khoanh tay nói: "Khi đó dì cảm thấy hắn cũng không khác gì đám con cháu nhà giàu khác. Một phú nhị đại giàu có như vậy, chạy đi mở quán sửa xe, không phải thiểu năng thì là gì. Dì cảm thấy hắn không đáng tin cậy, chỉ chơi đùa với cháu một chút. Nếu hắn là người như vậy, đương nhiên cháu không thể dốc toàn bộ tình cảm, tránh bị tổn thương. Thằng bố nó rác rưởi như vậy, ai biết hắn có gien di truyền của bố nó không chứ."
Bà dừng một lúc, lại nói: "Nhưng dì thấy hình như hắn không phải là loại người chỉ chơi đùa, nếu như, dì nói là nếu như nhé, nếu như hắn thật lòng thích cháu, muốn yêu đương nghiêm túc với cháu, cháu cũng đáp lại hắn đi, phiếu cơm dài hạn mà, cả đời chúng ta không lo chuyện ăn mặc nữa."
"Không phải dì vẫn luôn hận bố Quý Minh của hắn đến chết sao?" Phó Lâm nói.
Phó Oánh cười, vẻ mặt rất mỏi mệt, nói: "Tiền trước mặt, yêu hay hận cũng không đáng nhắc tới nữa. Cháu nhìn dì này, một người phụ nữ nhan sắc lụi tàn phải để đứa trẻ mình nuôi ra trận thay mình, thì có tư cách gì để nói yêu hay hận."
Bà vừa nói vừa tháo dây buộc tóc trên đầu xuống, vung một lọn tóc, giống như vào lúc này làm một hành động gì đó có thể hoá giải sự ngại ngùng của bà.
Phó Lâm chuyển cái ghế tới, để cho bà ngồi xuống.
Phó Oánh ngồi lên ghế, Phó Lâm đè bả vai bà, nói: "Dì không phải nói như vậy, cháu tự nguyện, cháu muốn quyến rũ Quý Hàn Bách, cũng là cháu chủ động đề cập đến, dì có thể nuôi cháu lớn, cháu cũng rất cảm kích. Trong lòng cháu, dì giống như mẹ ruột của cháu vậy, không có dì, không biết giờ đây cháu đang như thế nào nữa."
Phó Oánh hơi nghiêng đầu, đầu bà bị cậu lắc qua lắc lại, bà nói: "Dù sao thì, dì chính là gương tày liếp(*) của cháu. Người như chúng ta, chỉ dựa vào cố gắng thôi thì không có cách nào bò từ vũng bùn này ra ngoài. Nếu như có cơ hội nhảy ra, có thể bắt được Quý Hàn Bách, cháu hãy giữ thật chặt, chưa nói đến giúp nhà chúng ta bao nhiêu, ít nhất thì sau này cháu cũng không cần phải giống như dì đây, đến cái tuổi này rồi mà vẫn còn thất bại như vậy. Cuộc sống của người giàu rất dễ chịu đó. Nếu như cháu thật sự tu thành chính quả với Quý Hàn Bách, dì cũng tuyệt nhiên sẽ không để cho người nhà bọn họ biết đến sự tồn tại của dì, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới cháu, cháu có thể cho dì tiền tiêu vặt, coi như là hiếu thuận rồi. Có điều như đã nói đấy, tên Quý Minh khốn kiếp kia, chỉ sợ là đã không còn nhớ dì là ai rồi."
(*) Gương lớn về thất bại, sai lầm, nêu ra để thấy mà tránh.
Bà vừa nói vừa thở dài một hơi.
Sau khi về nhà một chuyến, bà quá mệt mỏi, cảm thấy có chút không thở nổi.
Phó Oánh, phượng hoàng kim bay ra khỏi huyện nghèo khó, mười tám tuổi sau khi tốt nghiệp đại học chuyên ngành đến thành phố lớn, muốn dựa vào hai bàn tay trắng, cho gia đình một cuộc sống tốt hơn.
Bà có ngoại hình đẹp, tuổi lại trẻ, lần đầu tiên bị cấp trên quấy rối thì đạp đối phương luôn, còn đạp người ta bị thương, phải bồi thường tiền thuốc thang. Bà là người đêm khuya còn trốn ở trong chăn đọc tiểu thuyết tình yêu, mong đợi một tình yêu trong sáng đẹp tuyệt vời, bất kì những ảo tưởng không tôn trọng bà, đương nhiên là phải đánh!
Lần đầu yêu, người kia cũng là nhân viên giống như bà vậy, giờ bà đã không còn nhớ rõ ngoại hình của đối phương nữa, chỉ nhớ mỗi sáng sớm người ấy sẽ chạy đến chân toà nhà bà đang ở, tặng cho bà một cái bánh bao.
Cửa hàng bánh bao đó bà vẫn còn nhớ, tên là "Thang bao nhà họ Lý", rất ngon.
Sau đó thì sao?
Sau đó bố bà bị liệt, cần gấp một khoản tiền, khi đó có một giám đốc giàu có đang theo đuổi bà, bà đau khổ suốt một khoảng thời gian, cuối cùng chia tay mối tình đầu, làm bạn gái của giám đốc.
Giày mới không dính bùn, lúc đi bộ vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, sau khi đã dính bùn rồi, dần dần cũng không cần thiết nữa.
Vợ của giám đốc tìm đến cửa, bà mới biết giám đốc đã có vợ. Giám đốc nhìn hai người đàn bà giật tóc móc mắt nhau, gã chỉ đứng bên cạnh hút thuốc.
Lòng người sao lại xấu xa như vậy, lừa gạt bà, hôm qua còn nói lời ngon tiếng ngọt với bà, hôm nay đã mặt mũi khó ưa, vì muốn vãn hồi cuộc hôn nhân mà nói bà dụ dỗ gã.
Có điều bà cũng không thua thiệt, bằng không sẽ là một cô gái nhỏ trong sáng ngu dốt. Sau khi bị sa thải, bà tự gây dựng sự nghiệp, từ sạp nhỏ bày bán bánh rán, thường xuyên bị trật tự đô thị đuổi chạy, nhưng nhờ vậy mà bà luyện được khả năng ăn nói, hiểu được lợi dụng ưu thế của đàn bà như thế nào, mới sống được ở thành phố. Giám đốc rác rưởi kia có trộm đến tìm bà, bà xách dao, đuổi gã chạy một cây số.
Về sau, bà làm ăn ngày càng tốt, có của ăn của để, xây cửa hàng hai mặt tiền, hai mươi sáu tuổi đã mua được nhà.
Hai mươi bảy tuổi không có gì cả, nợ nần cả đống, nhà cũng mất, làm hại em trai phải thôi học, đám đòi nợ còn chạy về quê bà làm loạn, doạ em dâu bà chạy mất.
Không còn gì cả, chỉ còn lại thân thể trẻ trung thôi. Làm đến đầu tắt mặt tối, không sợ khổ không sợ bẩn, nhưng lại không thể bò dậy nổi, làm sao bò là có thể bò dậy được chứ, tiền kiếm được chưa đủ lại còn cả lãi, phải làm sao đây? Bà đã cố gắng thử, mệt đến ngã bệnh, nằm một mình trên hành lang bệnh viện, rất lạnh. Mẹ già gọi điện tới, dè dặt muốn hỏi tiền thuê phòng và tiền thuốc thang.
Sự dè dặt của mẹ già đã đâm bà đau nhói, bà mới biết, khi con người đã rơi vào trong vũng lầy rồi, mày có giãy giụa ra sao cũng không thể thoát được, không thể bò dậy, hoặc là chờ chết, hoặc là tìm người kéo mày lên.
Bà tẩy rửa sạch sẽ thân thể coi như trẻ trung của mình, an ủi mình ở cạnh kẻ có tiền thôi, cũng không phải là làm đĩ.
Giày mới không dính bùn, lúc đi bộ sẽ cẩn thận từng li từng tí, dính bùng rồi, dần dần không cần thiết nữa. Thời gian dài khiến bà quên đi năm đầu tiên bản thân mới tới thành phố lớn kia, trốn trong chăn đọc tiểu thuyết tình cảm, mối tình đầu nai con chạy loạn chờ đợi ngoài cửa sổ, gọi tên bà.
"Dì ngủ hả?"
Lời của Phó Lâm kéo bà từ trong giấc mộng trở lại, bà mở mắt ra, nói: "Mệt quá."
Phó Oánh vừa nói vừa ngáp một cái, khoé mắt có hơi ướŧ áŧ, xoa mắt, nói: "Dì đi tắm rồi ngủ đây, hai ngày rồi chưa chợp mắt."
Phó Oánh vừa dứt lời, điện thoại trong túi xách đã vang lên, bà ra phòng khách nghe, Phó Lâm nghe tiếng bà cười mắng: "Giục giục giục, ông giục cái quỷ gì, không biết đau lòng cho người ta mà..."
Phó Lâm khép cửa lại, ngăn cách âm thanh của bà ở bên ngoài.
Nhìn thấy Phó Oánh, sự thương cảm về quá khứ thanh xuân trong đầu cậu cũng đã biến mất như làn khói, cả người chỉ còn lại ý chí chiến đấu.
Thương cảm là quyền lợi của người rảnh rỗi, cậu không có.
Cậu cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Quý Hàn Bách, hỏi: "Anh về nhà chưa?"
Quý Hàn Bách trả lời rất nhanh, nói: "Vẫn đang trên đường."
"Lái xe đừng xem điện thoại. Về nhà nói chuyện tiếp nhé."
Gửi xong tin nhắn này, cậu để điện thoại sang một bên, nằm bò ra bàn ngẩn người một lúc.
Quý Hàn Bách đến giờ vẫn chưa để lộ thân phận giàu có của hắn, ý gì đây, vậy là định như thế nào đây?
Người có tiền phòng bị quá kinh khủng sao? Sợ gặp phải tâm cơ ôm tiền chạy như cậu?
Có điều cậu cũng không lo lắng quá, vì Quý Hàn Bách rất thích cậu, cậu cảm nhận được.
Nhìn khía cạnh ngờ nghệch này của Quý Hàn Bách, sau này tiêu tiền cho cậu, chắc hắn cũng sẽ rất phóng khoáng.
Phó Lâm có chút hưng phấn, run cả hai chân. Có cảm giác thời gian tăm tối đã qua, sẽ thấy được ánh mặt trời, cả linh hồn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cậu nằm ở trên bàn hết tắt lại bật đèn, cũng không biết chờ đợi bao lâu, điện thoại cậu vang lên.
Là Quý Hàn Bách gọi.
Cậu bấm vào nút nghe, nằm bò trên bàn hỏi: "Anh về nhà rồi à?"
"Vừa về đến nhà." Quý Hàn Bách nói: "Em chờ điện thoại anh hả?"
Phó Lâm "Vâng", nói: "Hình như em vẫn để bó hoa bách hợp kia trên xe anh."
Quý Hàn Bách nói: "Ném vào thùng rác rồi, còn muốn sao?"
"Sao anh lại nhỏ mọn như vậy chứ." Phó Lâm nói: "Em định mang về cắm, bị anh doạ sợ nên quên mất rồi."
"Sao anh lại doạ em sợ rồi?"
"Bị anh hôn đó." Phó Lâm nói: "Anh ném rồi, mai anh phải bồi thường cho em."
"Em thích hoa gì?"
"Em chỉ thích hoa bách hợp thôi."
Quý Hàn Bách trở lại nhà để xe, mở cửa xe lấy bó hoa bách hợp kia ra, nói: "Thằng nhóc tặng hoa kia thật là có tâm mà, còn biết em thích gì."
Hắn cầm bó hoa kia ra khỏi nhà để xe thì nghe được Phó Lâm nói: "Đúng vậy, cho nên cái em muốn cầm không phải là hoa, mà là tình yêu."
Quý Hàn Bách nhét bó hoa kia vào thùng rác, dọc theo ánh sáng bên đường, vừa đi vừa nói: "Vậy sau này trong lòng em chỉ có thể chứa tình yêu của anh."
Đầu ngón tay của Phó Lâm vẽ lên mặt bàn, cậu hỏi: "Anh yêu em không?"
"Em nói thử xem?"
"Em cũng không biết, hình như chưa nghe anh nói bao giờ."
"Vậy giờ em nghe cho kĩ này." Quý Hàn Bách dừng lại, đứng ở dưới giá hoa tường vi, ngừng một lúc, nói: "Phó Lâm."
Phó Lâm "Vâng", Quý Hàn Bách nói: "Anh yêu em."
Dường như Quý Hàn Bách trời sinh có thể nói lời ân ái, giọng nói vô cùng dịu dàng, cổ họng Phó Lâm giật giật, cậu nằm ở trên bàn cười, đáp "Vâng" một tiếng, nói: "Lần này em nghe được rồi."
"Bảo bối." Quý Hàn Bách lại gọi.
Không biết có phải do giọng Quý Hàn Bách trong điện thoại quá hay không, lúc hắn ở trong xe gọi cậu, cậu cảm thấy vô cùng quỷ dị, cảm giác không thích ứng mãnh liệt hơn, nhưng qua điện thoại, Quý Hàn Bách gọi cậu như vậy, cậu lại...
Tim đập rộn lên.
Âm uốn lưỡi có chút lưu manh, lại rất chọc người, cực kỳ thích hợp với kiểu gọi người vừa thuần khiết vừa lưu manh như Quý Hàn Bách.
Bảo bối, "Người hiếm có hoặc quý báu", là biệt danh dành cho người mình thương.